Chương 32: Miễn phí
Chuyển ngữ: @motquadao
Từ làng Tác Tùng đến trấn Phái mất khoảng bốn, năm mươi phút lái xe. Hai bên đường là những hàng cây xanh um tùm, trên sườn núi lác đác vài đàn bò Tây Tạng.
Văn Đàn nằm nhoài bên cửa sổ. Mái tóc cô bị gió thổi tung có chút rối bời, nhưng trên gương mặt là một nụ cười rạng rỡ xuất phát từ tận đáy lòng.
Tây Tạng quả nhiên là thánh địa có thể gột rửa tâm hồn trong truyền thuyết .
Dù chẳng cần làm gì, chỉ cần ở nơi này thôi cũng đã thấy thư thái và bình yên.
Minh Trạc liếc nhìn cô một cái: “Nếu em cứ tiếp tục để gió thổi thế này, tối về sẽ phải thở oxy đấy.”
Văn Đàn đóng cửa sổ lại, tựa người trở về ghế phụ.
Cô vuốt lại mái tóc, nhớ đến câu chuyện nghe được sáng nay ở cửa hàng đồ thủ công, không kìm được sự tò mò quay sang nhìn anh: “Thầy Minh đến đây nhiều lần như thế, anh đã từng leo núi tuyết chưa?”
Minh Trạc đáp: “Đã từng.”
Văn Đàn lại hỏi: “Nơi đó chắc khó leo lắm nhỉ? Em thấy bao nhiêu năm rồi mới chỉ có đoàn leo núi Trung-Nhật năm 1992 mới leo lên đỉnh thành công.”
Minh Trạc khẽ “ừ” một tiếng: “Dù Namcha Barwa không cao bằng Everest, nhưng địa hình hiểm trở, vách đá và băng tuyết gần như dựng đứng. Ở đây điều kiện thời tiết cực đoan, thay đổi thất thường, thường xuyên có gió mạnh, bão tuyết và sương mù.”
Anh nói tiếp: “Ngoài lý do thời tiết, khu vực này còn nằm ở vùng giao thoa của các mảng kiến tạo, hoạt động địa chất rất mạnh, nguy cơ động đất và sạt lở tuyết rất cao.”
Văn Đàn tiếp thu kiến thức chuyên môn, chậm rãi gật đầu: “Em nghe nói mười năm trước có một đoàn leo núi khi đang trong hành trình thì gặp một trận tuyết lở, có người vì vậy mà bỏ mạng.”
Tay Minh Trạc nắm vô lăng khẽ khựng lại, anh không nói gì.
Văn Đàn nhạy cảm nhận ra bầu không khí trong xe dường như trở nên nặng nề, cô ý thức được mình vừa chạm đến một đề tài không nên nhắc đến.
Cô vô thức siết chặt phần váy trên đùi, dò hỏi: “Thầy Minh có ở trong đoàn đó không ạ?”
Minh Trạc nhàn nhạt đáp lại: “Tôi không.”
Văn Đàn thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô đang định chuyển sang chủ đề khác để xua tan bầu không khí hơi ngột ngạt thì Minh Trạc bỗng lên tiếng: “Lúc chụp hình chung với họ, hình như em khá căng thẳng.”
Văn Đàn không ngờ anh lại nhận ra, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng. Trước đây… lúc bị người ta nhận ra và xin chụp ảnh chung, em suýt chút nữa bị tạt axit.”
Đó là tháng thứ hai sau khi cô và Mạnh Trần An công khai tình cảm.
Hôm đó Văn Đàn cùng trợ lý đi dạo phố thì bị một người nhận ra ở quảng trường. Đối phương tự nhận là fan hâm mộ đã thích Văn Đàn từ lâu và xin được chụp ảnh chung với cô. Văn Đàn không nghĩ nhiều, vui vẻ đồng ý.
Trợ lý cầm máy chụp giúp họ. Nhưng khi mới chụp được nửa chừng, người tự xưng là fan hâm mộ bỗng rút từ túi ra một cái chai tạt về phía Văn Đàn. Trợ lý đứng đối diện kịp thời nhìn thấy hành động đó.
Ngay khi axit được tạt ra, trợ lý lập tức lao lên kéo Văn Đàn tránh đi.
Văn Đàn còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh.
Trợ lý của cô, cô gái vào công ty cùng thời điểm với cô, bị axit tạt trúng nửa cánh tay.
Quảng trường đông người qua lại, lại có cảnh sát tuần tra gần đó, nghe thấy động tĩnh lập tức nhanh chóng lao đến khống chế người gây án.
Cô gái tạt axit là fan của Mạnh Trần An, gia đình có cơ to nên đã liên hệ công ty để xin giải quyết riêng nhưng Văn Đàn không đồng ý, kiên quyết muốn làm theo trình tự pháp luật.
Nhưng chị Mạch lại khuyên cô, nếu theo đúng pháp luật thì đối phương chưa đủ tuổi thành niên nên chỉ bị xử nhẹ, mà lại chẳng đòi được bồi thường bao nhiêu.
Trợ lý cũng thỏa hiệp: “Đàn Đàn, không chỉ họ phải bồi thường cho em, công ty cũng hứa sẽ cho em một khoản tiền. Cả đời này em cũng chưa chắc kiếm được từng ấy. Thôi thì cứ vậy đi. Em cũng không muốn làm nữa, cầm tiền về quê mở một cửa tiệm nhỏ là ổn rồi.”
Đó là kết quả của thỏa thuận giữa ba bên. Văn Đàn vừa là người trong cuộc, lại vừa như kẻ ngoài cuộc.
Cô rất bất lực, nhưng chẳng thể làm gì.
Từ đó về sau, mỗi khi có fan muốn chụp hình chung, cô lại không tránh khỏi lo lắng, sợ người đó sẽ rút ra một lọ axit hay một con dao.
Chính vì vậy, cô ngày càng sợ bị người khác nhận ra.
Minh Trạc khẽ cau mày, gần như không để lộ cảm xúc: “Lần sau gặp tình huống không chắc chắn như vậy em có thể từ chối.”
Văn Đàn lắc đầu: “Nhưng nếu chỉ vì một việc ngoài ý muốn với một người không thích em mà sau này em lại từ chối những người thực sự yêu mến mình thì thực sự không công bằng với họ.”
Con người sống trên đời chẳng thể vì sợ một điều bất trắc mà từ chối mọi điều tốt đẹp đến với mình.
Cô nhẹ giọng nói: “Nhưng thực tế chứng minh, đó thật sự là một trường hợp hi hữu, mấy năm nay không còn xảy ra nữa.”
Minh Trạc nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng chỉ cần phát sinh thêm một lần nữa, kết cục sẽ không thể nào cứu vãn.”
Văn Đàn nhún vai: “Cho nên em mới nói mình may mắn, ngay ngày đầu đến đây đã được thấy đỉnh núi tuyết.”
Minh Trạc thu lại ánh nhìn, anh không nói gì thêm.
Rất nhanh, xe đã đến bến thuyền trấn Phái.
Sau khi xuống xe, Văn Đàn nhìn du thuyền đang đậu không xa, quay đầu hỏi Minh Trạc: “Chúng ta sẽ đi cái đó ạ?”
Minh Trạc đóng cửa xe lại: “Không phải.”
Văn Đàn hơi ngơ ngác: “Dạ?”
Minh Trạc chậm rãi đáp: “Cái đó phải mua vé.”
“…”
Văn Đàn vừa định nói để cô đi mua thì Minh Trạc đã rẽ sang hướng khác.
Cô vội vã kéo khăn choàng, rảo bước theo anh: “Thầy Minh, anh không cần tiết kiệm thay em đâu, em vốn còn nợ anh…”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã nhìn thấy một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang neo bên cạnh.
Người chèo thuyền ngồi đó như thể đã đợi sẵn từ lâu.
Minh Trạc sải bước dài lên thuyền, sau đó quay lại đưa tay về phía cô: “Lên đây đi, cái này thì miễn phí.”
Văn Đàn không tin anh nói thật. Ở một địa điểm du lịch như thế này, thuê người chèo thuyền bằng sức người chắc chắn còn đắt hơn đi du thuyền.
Cô nhìn bàn tay trước mặt, hơi sững lại.
Tay Minh Trạc rất đẹp, tựa như một món đồ thủ công mỹ nghệ, các khớp xương rõ ràng, thon dài.
Chiếc vòng tay làm từ gỗ đàn hương kia đang được đeo trên cổ tay anh.
Minh Trạc nhìn theo ánh mắt cô, khẽ hỏi: “Không phải là tặng tôi sao?”
Văn Đàn thu lại tâm tư, đáp một tiếng “phải”, đồng thời đặt tay lên, mượn lực anh để bước lên thuyền.
Cô đứng vững mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn thầy Minh.”
“Vậy tôi có nên cảm ơn lại không…” Anh khựng lại một nhịp rồi tiếp lời, “cô Lâm?”
Văn Đàn: “…”
Cô vốn định lảng tránh chủ đề đó, cuối cùng vẫn bị anh kéo trở lại.
Văn Đàn ngồi trong thuyền, lầm bầm: “Thầy Minh giúp em nhiều như vậy mà em cũng không có gì để cảm ơn anh. Sáng nay vừa hay thấy được chuỗi vòng này, cảm thấy rất hợp với anh.”
Minh Trạc ngồi bên cạnh, lười biếng “ừ” một tiếng: “Tôi nhìn ra được, đây là gỗ đàn hương.”
Trong nháy mắt, mặt Văn Đàn đỏ bừng lên. Chết mất thôi, anh sẽ không nghĩ là cô cố ý tặng anh vòng đàn hương đấy chứ…
Cô nắm chặt tay, cố gắng giải thích: “Gỗ đàn hương chế tác được rất nhiều vật dụng, thật ra thì…”
Văn Đàn quyết định dứt khoát đánh liều: “Có lẽ thầy Minh chưa biết, chữ “Đàn” trong tên em là “đàn” trong hoa dạ quỳnh (*).”
(*) Tên Văn Đàn là 闻檀 – chữ 檀 /tán/ trong 檀香 nghĩa là gỗ đàn hương, còn chữ “đàn” mà Văn Đàn nhắc đến là 昙 /tán/ trong 昙花 nghĩa là hoa dạ quỳnh. Hai chữ này đồng âm, vậy nên tác giả mới viết là cổ đánh liều nói vậy =)))))
———
Hết chương 32
