Chương 28: Tiên nữ
Chuyển ngữ: @motquadao
Nhịp tim Văn Đàn bất giác đập nhanh hơn. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, giơ ô lên che cho anh: “Không có thầy Minh nhắc thì em đã bỏ lỡ bữa sáng rồi.”
Minh Trạc tháo găng tay, ném lên lan can gỗ bên cạnh, cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Văn Đàn bị anh nhìn đến hơi mất tự nhiên. Mặc dù cô rất tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng mấy ngày nay sức khỏe không tốt, trông cũng không được rạng rỡ.
Cô tránh ánh mắt anh, dúi cán ô vào tay anh: “Thầy Minh cầm đi, em về trước đây.”
Văn Đàn vừa quay người định đi thì cánh tay đã bị ai đó giữ lại. Giọng của Minh Trạc vang lên: “Về phòng nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng ngồi ngoài gió nữa. Nếu em cảm lạnh thật thì phản ứng cao nguyên sẽ nghiêm trọng hơn đấy.”
Nói xong, Minh Trạc lại đưa ô trả về tay cô, rồi quay người bước vào màn mưa.
Dáng người anh cao ráo, thẳng tắp mà lạnh lùng.
Văn Đàn nhìn theo bóng lưng ấy, mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Rõ là người bình thường mà đẹp trai thế không biết.
Văn Đàn quay lại quầy lễ tân lấy nước nóng, rút kinh nghiệm từ hôm qua nên cô chỉ lấy nửa bình. Sau đó cô về phòng uống thuốc rồi chui vào chăn ngủ bù.
Khi Văn Đàn tỉnh giấc thì đã là ba giờ chiều.
Cô vươn vai một cái, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Văn Đàn kéo rèm cửa ra, bên ngoài vẫn mù mịt sương nhưng hình như trời đã tạnh mưa.
Không biết có phải vì mới tỉnh ngủ hay không mà cô cảm thấy trời lạnh hơn lúc sáng.
Quấn chặt chiếc khăn choàng, Văn Đàn xuống lầu. Vừa đến sảnh thì cô gái lễ tân đã chào:
“Chị Lâm, chào buổi chiều.”
Văn Đàn gật đầu đáp lại: “Chào buổi chiều.”
Cô gái tên là Trác Mã, nói: “Hiện tại bên em đã ngừng phục vụ bữa trưa rồi. Cũng không còn mưa nữa, chị có thể ra ngoài đi dạo xem còn nhà hàng nào mở không nhé ạ.”
Văn Đàn dừng lại rồi hỏi: “Bữa tối bên em kết thúc lúc mấy giờ ấy nhỉ?”
“Bên em phục vụ bữa tối từ 5 giờ rưỡi đến 7 giờ rưỡi ạ.”
“Nếu quá thời gian này, chị có thể đặt thêm đồ ăn được không?”
Trác Nhã trả lời: “Không ạ, lúc đó bác đầu bếp đã về nhà trọ ngơi rồi.”
Văn Đàn gật đầu: “Chị hiểu rồi, cảm ơn em nhé.”
Vậy thì bát mì tối hôm qua… chẳng lẽ là Minh Trạc tự tay nấu cho cô ư?
Văn Đàn rời khỏi nhà trọ, cô cũng không biết đi đâu nên cứ thế tản bộ loanh quanh trong làng.
Sau cơn mưa, không khí nơi đây tràn ngập hương vị tươi mát.
Trong làng không có nhiều khách du lịch, hầu hết mọi người đến đây đều để ngắm đỉnh Namcha Barwa nên giờ này chắc đang tìm chỗ chụp ảnh.
Dọc đường đi, Văn Đàn bắt gặp rất nhiều đàn bò Tây tạng và đàn cừu được người dân chăn nuôi, cô giơ điện thoại, chuyển sang chế độ camera trước, mỉm cười chụp ảnh selfie với chúng.
Đi đến cuối làng, cuối cùng cô cũng thấy một quán ăn vẫn còn mở cửa.
Văn Đàn vén rèm cửa bước vào: “Xin chào, tiệm mình còn bán đồ ăn không ạ?”
Một người phụ nữ lớn tuổi bước ra, tiếng phổ thông của bà không quá chuẩn nhưng rất nhiệt tình, bảo cô ngồi xuống rồi đưa menu cho cô.
Văn Đàn giao tiếp với bà bằng ngôn ngữ cử chỉ, nửa đoán nửa hỏi, cuối cùng gọi món đặc sản địa phương mà bà giới thiệu: gà hầm bát đá Lỗ Lang.
Đợi dì chủ tiệm quay vào bếp, Văn Đàn cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Minh Trạc gửi cô cách đây 2 phút:
Minh Trạc: 【Tìm được chỗ ăn chưa?】
Chắc là Trác Mã nói cho anh biết.
Văn Đàn chậm chạp gõ chữ:
Văn Đàn: 【Em tìm được rồi.】
Cô ngồi tại bàn ăn chụp một tấm ảnh quang cảnh bên ngoài cửa sổ, gửi cho anh.
Nghĩ một lúc, Văn Đàn lại gõ thêm một câu:
Văn Đàn: 【Anh có đến không?】
Ban đầu cô chỉ nghĩ là mình còn nợ anh mấy bữa, nếu có cơ hội thì mời lại là hợp lý.
Nhưng tin nhắn gửi đi rồi, cô lại có chút hối hận.
Dù sao ban đầu tâm tư của cô cũng không hoàn toàn trong sáng, mà có lẽ Minh Trạc cũng sẽ không đến đâu, giờ này chắc hẳn anh đã ăn xong rồi.
Đã quyết định buông tay thì không nên làm mấy hành động mập mờ nữa.
Chưa đầy mười giây sau, cô thu hồi tin nhắn ấy.
Cô vờ như không có gì, đặt điện thoại xuống, ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Làng Tác Tùng quả là địa điểm ngắm núi tuyết tuyệt nhất, dù đứng ở đâu cũng có thể thấy núi non chập chùng.
Ngay lúc Văn Đàn đang ngơ ngác nhiên, bỗng một bóng đen vụt qua tầm mắt.
Hai mắt Văn Đàn mở to, còn chưa kịp phản ứng thì rèm cửa đã bị vén lên.
Tay cô đang để trên bàn lặng lẽ rút về, luống cuống đặt trên đùi.
Minh Trạc kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, chậm rãi mở lời: “Hối hận vì mời tôi ăn cơm rồi à?”
Mất một lúc Văn Đàn mới trả lời lại, cô cười gượng: “Đâu có, tại em nghĩ chắc hẳn giờ này thầy Minh đã ăn rồi…”
Minh Trạc đáp: “Vừa hay tôi lại thấy đói.”
Lúc này, dì chủ tiệm mang món gà hầm bát đá ra.
Bà thấy Minh Trạc thì có vẻ hơi bất ngờ, nhìn Văn Đàn rồi lại nhìn anh, hỏi gì đó bằng tiếng Tạng.
Minh Trạc mỉm cười trả lời: “Không phải.”
Bà bảo hai người đợi chút rồi vào lấy thêm hai bộ bát đũa.
Văn Đàn tò mò hỏi: “Dì ấy nói gì vậy ạ?”
Minh Trạc chậm rãi trả lời: “Dì ấy bảo, trông em xinh như vậy, có phải là tiên nữ trên núi tuyết hạ phàm không.”
Văn Đàn: “…”
Mặt cô lập tức đỏ như máu, cố giữ bình tĩnh chỉnh lại tóc xong mới tiếp lời: “Thế sao anh lại lừa dì ấy.”
Minh Trạc hơi nhướng mày, khẽ cười.
Văn Đàn biết nói mình là tiên nữ thì đúng là không biết xấu hổ, cô khẽ ho một tiếng, vội đổi đề tài: “Em chỉ gọi mỗi món này, thầy Minh muốn ăn gì thì gọi thêm vài món nhé.”
“Không cần, thế này là đủ rồi.”
Quả thật, phần gà hầm bát đá trước mặt rất lớn.
Ăn xong, cô định đi thanh toán thì dì chủ tiệm khoát tay, ý bảo không cần, còn nói gì đó nữa.
Văn Đàn không hiểu, đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Minh Trạc. Anh đút một tay vào túi quần, thản nhiên nói: “Dì ấy bảo em là tiên nữ nên bữa này mời em.”
Văn Đàn không ngờ Minh Trạc lại có mặt không đứng đắn như vậy, nhưng cô cũng không đấu lại dì chủ tiệm, cuối cùng bị bà đẩy ra khỏi quán.
Cô nhìn dì chủ tiệm vẫy tay chào bọn họ rồi mới trở vào trong. Cô quay sang Minh Trạc: “Thực ra là dì ấy mời thầy Minh phải không?”
Minh Trạc bước chậm rãi phía trước, không phủ nhận, thản nhiên “ừ” một tiếng: “Nên em vẫn còn nợ tôi ba bữa.”
“…”
Tự bê đá đập chân mình.
Văn Đàn đuổi theo tốc độ đi của anh, sóng vai đi cùng: “Vậy thầy Minh chọn chỗ đi, ngày mai…”
“Ngày mai em vẫn định ngủ đến chiều mới dậy hả?”
Văn Đàn kéo khăn choàng, nhỏ giọng lầm bầm: “Đi du lịch là để nghỉ ngơi mà, ngủ tới lúc tự tỉnh giấc mới thoải mái.”
Minh Trạc nhướn mày, không nói thêm gì.
Một lúc sau, anh mới hỏi: “Muốn đến đại bản doanh không?”
Văn Đàn quay sang nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Đại bản doanh nào cơ ạ?”
“Đại bản doanh Namcha Barwa,” Minh Trạc từ tốn đáp, “Bức ảnh em hỏi tôi, chính là chụp ở đó.”
———
Hết chương 28
