[Cẩm Niên] Chương 40

Chương 40: Duyên cầm sắt

Chuyển ngữ: @motquadao


Bà nội của Phó Thừa Lâm rất thích chăm sóc hoa cỏ nên trong sân nhà lúc nào cũng có hoa nở quanh năm. Lan hồ điệp mọc sát bên hoa phù dung, đua nhau đón gió, tạo thành từng cụm như sóng hoa cuộn trào, mang lại cảm giác như một biển hoa đang dập dềnh.

Khương Cẩm Niên dừng bước lại ngắm nhìn chúng.

Bà nội nói: “Bà còn mấy gói hạt giống hoa. Trước khi hai đứa đi, để Thừa Lâm mang theo rồi trồng trong sân nhà hai đứa. Còn mấy chậu cây cảnh này, con thích cái nào thì cứ mang về.”

Những lời bà nói đều là lời thật lòng.

Không đợi họ trả lời, bà đưa tay lên gọi Khương Cẩm Niên: “Con thấy hai chậu lan này được không? Một người bạn già của bà tìm thấy chúng trên núi sâu, đây là giống hoa đẹp, trông cũng rất duyên dáng… Hai cây lan này mọc sát nhau rất giống cây liên lý (*), có ý nghĩa tốt, rất hợp với con và Thừa Lâm.”

(*) Liên lý: từ này vừa có nghĩa là một cây có hai thân cùng mọc từ một gốc, vừa có nghĩa là tình cảm vợ chồng bền chặt.

Khương Cẩm Niên vô cùng bất ngờ.

Tính tới giờ phút này cô vẫn chưa làm gì cả, cũng rất ít nói.

Cô còn chưa kịp trả lời, Phó Thừa Lâm đã lên tiếng trước: “Da mặt bạn gái cháu mỏng, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, nên rất ngại nhận quà quý. Nhưng cháu rất thích chậu lan này, cháu thay cô ấy nhận luôn.”

Bà nội cười: “Người một nhà mà, khách sáo gì nữa?”

Bà nắm lấy tay Khương Cẩm Niên, càng nhìn cô càng thấy thuận mắt, trong lòng âm thầm vui mừng. Không hiểu sao, bà rất mong Phó Thừa Lâm có được một mái ấm, có người thật lòng yêu thương và bao dung anh.

Nhưng Phó Thừa Lâm đã từng bộc bạch, mối quan hệ giữa anh và Khương Cẩm Niên chưa được vững chắc.

Bà nội quyết định giúp anh một tay.

Bà dắt Khương Cẩm Niên vào nhà, đến phòng sách, vừa đi vừa mở lời: “Con và Phó Thừa Lâm quen nhau bao lâu rồi? Nghe nó kể hai đứa là bạn đại học, vậy là biết nhau cũng nhiều năm rồi nhỉ. Thừa Lâm bình thường ít về nhà lắm. Nhà nó cũng từng xảy ra chuyện… mẹ nó còn chưa được thả, ba nó thì đi bước nữa rồi… Bây giờ bà chẳng còn mong gì nhiều, chỉ mong hai đứa được bền lâu. Cái thằng bé này chẳng khiến người ta yên tâm chút nào, con thấy đúng không?”

Khương Cẩm Niên đáp lại: “Anh ấy là người rất tốt ạ.”

Bà nội thuận miệng hỏi: “Hồi hai đứa học đại học nó đã tốt như vậy rồi à?”

Phòng sách rất rộng. Tủ sách gỗ đàn hương được chia tầng tinh tế, xếp chồng nhấp nhô, gắn liền vào tường, còn có cả một cầu thang xoay dẫn lên tầng hai.

Khương Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn, bất chợt chạm phải ánh mắt của Phó Thừa Lâm — anh đứng trên lầu hai, tay vịn lan can, bóng nghiêng dưới ánh đèn, mỉm cười dịu dàng với cô.

Khương Cẩm Niên thì thầm: “Hồi đại học con đã thích anh ấy rồi. Anh ấy đối xử với ai cũng như nhau, không vì người ta xấu, nghèo, hay béo mà không muốn làm bạn. Anh ấy biết cảm thông, từng giúp đỡ rất nhiều người. Bản chất anh ấy rất lương thiện, ít nhất là so với đa số mọi người thì anh ấy lương thiện hơn rất nhiều.”

Đây chỉ là một câu nói rất bình thường.

Nhưng Khương Cẩm Niên vừa nói vừa thấy xúc động.

Nhưng cô không khóc. Chỉ là hốc mắt hơi đỏ, cô cười nhẹ cho qua.

Phó Thừa Lâm đứng trên lầu hai định đáp lại cô nhưng lại bị ông nội kéo đi mất.

Vừa đi về phía phòng ăn, ông vừa nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đừng cứ nhìn chằm chằm như thế, vợ con có chạy mất đâu. Cần cho người ta chút không gian, giới trẻ bây giờ đều thích tự do. Con cứ nhìn người ta không rời như giám sát thế này, người ta sao mà vui được?”

Phó Thừa Lâm đồng tình: “Cô ấy quả thực là người khá độc lập.”

Ông nội vỗ nhẹ lưng anh: “Con biết là tốt rồi.”

Tiếng nói và bước chân của hai người dần xa.

Trong phòng sách tầng một, bà nội Phó tranh thủ kể chuyện xưa: “Năm lớp 12, Thừa Lâm của chúng ta gặp chuyện, bị một nhóm người đánh đến mức phải nằm dưỡng thương mấy tháng. Con thấy vết sẹo dài trên tai trái nó chứ? Đó là vết sẹo y khoa. Có người cầm kéo cắt tai nó, dù có cứu được thì cũng bị lở loét suốt thời gian dài. Còn bao nhiêu khổ cực khác… cũng không thiếu. Họ hàng thân thích bạn bè thì nói ra nói vào khó nghe. Nó còn hay theo dõi tin tức về ‘nạn nhân’, chính là đám người từng đánh nó. Tiền bồi thường đều do bà và ông nó bỏ ra…”

Bà nội bật cười: “Tại sao người ta nói “Đừng vì điều thiện nhỏ mà không làm, đừng vì điều ác nhỏ mà làm”? Vì ác ý của con người sẽ lan truyền. Khi một người bị tổn thương, người đó sẽ giận dữ rồi đem ác ý truyền sang chỗ khác.”

Bà không muốn lấy lòng thương hại của Khương Cẩm Niên, chỉ muốn thúc đẩy để hai bên hiểu nhau hơn.

Vì Phó Thừa Lâm có chết cũng rất sĩ diện. Dù có bị đánh gãy cả lưng thì anh cũng vẫn sẽ giả vờ như không hề hấn gì.

*

Buổi tối hôm đó, không khí trên bàn ăn có phần ngột ngạt, nặng nề.

Khương Cẩm Niên thản nhiên ăn cơm.

Người khác gắp cho gì cô ăn nấy.

Phó Thừa Lâm đã lâu không thấy cô ngoan như thế.

Phó Thừa Lâm kể một chuyện cười, Khương Cẩm Niên lập tức cười theo, còn nhìn anh đầy tình cảm. Anh nâng ly rượu, cô liền nghiêng người lại gần, giọng rất khẽ, chỉ đủ anh nghe: “Anh đừng uống nhiều quá, kẻo say.”

Champagne sủi bọt, hai người chạm ly.

Trong ly thủy tinh cao, sóng rượu màu trắng bạc lấp lánh. Phó Thừa Lâm vẫn chăm chú nhìn ly rượu, đáp: “Tửu bất túy nhân, nhân tự túy.” (*)

(*) Tửu bất túy nhân, nhân tự túy: Rượu không tự nhiên làm say người, chỉ có người tự làm mình say.

Ông bà nội thấy hai người như vậy, liền lấy cớ rời đi. Hệt như lần trước Phó Thừa Lâm đến nhà ông bà nội xem mắt với cô gái khác…

Chỉ khác là hôm đó anh cực kì uể oải, còn hôm nay, anh và Khương Cẩm Niên tình ý triền miên.

Viền khăn trải bàn thêu ren, rũ xuống vạt váy của Khương Cẩm Niên. Cô cầm lấy một góc khăn trong tay, vừa vò vừa nghịch. Phó Thừa Lâm ngồi bên cạnh, thi thoảng nhỏ giọng nói gì đó, nhưng lại cố tình không nghiêng người về phía cô.

Khương Cẩm Niên bỗng nhiên nghịch ngợm, nhấc đầu gối nhẹ chạm vào anh, rồi lại tách ra, như có như không.

Anh cầm đũa gắp đồ ăn, bình thản như không có gì xảy ra.

Anh còn thảnh thơi bóc một con sò, chọn lấy phần thịt mềm bỏ vào bát cơm của cô. Khương Cẩm Niên không muốn bị ngó lơ, liền đá rơi giày cao gót, nhón mũi chân sát vào đường may quần tây của anh, chậm rãi trượt nhẹ.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt rạng rỡ, rõ ràng đang nhắn gửi anh: “Đúng vậy, em biết mình đang làm gì.”

Phó Thừa Lâm nâng ly champagne lên.

Khương Cẩm Niên tưởng anh định cụng ly nữa, liền đưa ly tới trước mặt anh. Khi tay anh giao nhau với cô, cô mới nhận ra, họ chuẩn bị uống rượu giao bôi.

Khương Cẩm Niên vì điều này mà mỉm cười.

Cô nếm thử, vị rượu rất ngọt ngào.

Sau bữa tối, hai người tản bộ quanh sân sau.

Họ giống như bạn bè, vừa đi vừa cười nói. Dọc theo con đường nhỏ tĩnh lặng, hai người đi thẳng về phía trước. Trong đám cỏ có mấy phiến đá điêu khắc, bề mặt phủ rêu và lá rụng, quấn quanh bởi sắc xanh tươi.

Khương Cẩm Niên cúi người quan sát chữ khắc trên đá.

Cô còn đưa ngón út ra, kéo lấy tay Phó Thừa Lâm. Cô kéo một cái, anh lại đến gần một chút. Đợi khi anh đến rất gần, cô liền chỉ vào phiến đá: “Bạn học Phó, anh giúp em xem trên này khắc gì vậy?”

Phó Thừa Lâm giải thích: “Hồi xưa nhà ông nội anh mở lớp học tư thục, dán đầy danh ngôn châm ngôn. Ông rất thích mấy thứ này.” Anh dựa vào trí nhớ đọc: ‘Lập thân dĩ lập học vi tiên, lập học dĩ độc thư…’”

Chữ “vi bản” còn chưa kịp đọc xong, Khương Cẩm Niên đã hôn anh một cái.

Anh cao 1m89, đi giày là 1m90. Khương Cẩm Niên vốn không với tới anh, nhân lúc anh cúi xuống nhìn phiến đá, cô tranh thủ cơ hội hôn anh một cái nồng nhiệt mà nhanh chóng.

Lá rụng rơi trên vai anh, Phó Thừa Lâm phủi đi, xắn tay áo, ngồi lên một tảng đá.

Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Cẩm Niên, chỗ ngồi của cô chính là trên đùi anh. Cô không phải là không biết xấu hổ, nhìn quanh một lượt, xác nhận cây cối rậm rạp đủ để che chắn mới nghiêng người ngồi xuống, một tay ôm lấy cổ anh, nửa gương mặt vùi vào hõm vai anh.

Chóp mũi cô sát vào da anh, hít hà liên tục.

Trời đêm se lạnh, mùi cây cỏ trong lành.

Anh không nhịn được gọi cô: “Khương Cẩm Niên…”

Khương Cẩm Niên đáp lại: “Em đang ở trong lòng anh đây.”

Anh ôm lấy lưng cô: “Ngồi với anh một lát, đừng đi đâu cả.”

Khương Cẩm Niên trêu anh: “Em vốn dĩ đâu có định đi.”

Anh hỏi tiếp: “Tối nay, người nhà anh nói gì với em vậy?”

“Đợi chút, để em nhớ lại,” Khương Cẩm Niên ngồi thẳng dậy, chậm rãi trả lời, “Hình như là chuyện trước khi anh học đại học.”

Cô cúi đầu, mượn ánh trăng mờ nhạt ngắm nhìn ngón trỏ trái của mình. Móng tay ánh hồng nhẹ, phần khớp hơi khô nứt. Khi nãy nghe bà nội kể chuyện, cô vô thức bóc da ở chỗ đõ một chút.

Phó Thừa Lâm đoán được ông bà đã kể hết chuyện của anh.

Anh không tức giận, cũng không vui, cảm xúc kìm nén hoàn toàn biến mất, không dấu vết.

Nhưng anh chỉ im lặng không nói gì là điều rất hiếm thấy  — trong mắt Khương Cẩm Niên, anh là một người đàn ông dí dỏm, lạc quan. Thỉnh thoảng mới thấy anh như vậy khiến cô nhìn anh không chớp mắt.

Phó Thừa Lâm bị ánh nhìn của cô làm rung động.

Anh giơ tay nhẹ véo má cô.

Khương Cẩm Niên mắng: “Nghịch nào!”

Phó Thừa Lâm bảo: “Em cũng có thể véo anh, chúng ta có qua có lại.”

Khương Cẩm Niên đẩy anh ra: “Em không ngồi lên đùi anh nữa đâu.”

Phó Thừa Lâm siết eo cô lại: “Em cứ thử chạy xem, anh xem em chạy được bao xa.” Anh dùng giọng mũi nói chuyện, thanh âm trầm đến mức gần như không nghe thấy. Thế nhưng, ngữ khí lại mang theo vài phần đe dọa, như thể nếu Khương Cẩm Niên dám chạy, hậu quả khi bị anh bắt lại sẽ rất khủng khiếp.

Khương Cẩm Niên ngoan ngoãn đầu hàng: “Em đâu có nói là em định chạy.”

Phó Thừa Lâm đáp lại cô hai chữ: “Ngoan quá.”

Anh vuốt tóc cô như đang thuần hóa một cô mèo hoang. Tối nay cô uống khá nhiều champagne, càng sát gần, anh càng ngửi rõ hương rượu nho ngọt ngào. Tửu sắc mê người, hồng nhan họa thủy chắc là như vậy.

Anh không kìm được, nhớ lại câu cô nói.

Anh ghé sát tai cô, hỏi nhỏ:

“Hồi đại học đã thích anh chỉ vì anh rất lương thiện à?”

À đúng rồi… Khương Cẩm Niên nhớ lại, cô đã khen Phó Thừa Lâm như vậy trước mặt bà nội anh.

Nhưng lúc này cô lại phủ nhận, buột miệng nói: “Anh cũng đâu phải lương thiện một cách mù quáng, anh là người có nguyên tắc. Ví dụ, hồi đó anh vứt thư tình em viết vào thùng rác… còn tặng con gấu bông bạn học Nguyễn Hồng tặng anh cho dì bán ve chai. Các bạn nữ lớp bên hẹn chụp ảnh chung, anh lại huýt sáo gọi thêm mấy nam sinh lớp họ đến.”

Vừa dứt lời, cô đã hối hận.

Hà tất phải chấp nhặt những chuyện đã qua?

Cô đã đoán được câu trả lời.

Nghìn câu nói, vạn câu thề, chi bằng không hỏi.

Bầu trời vẫn đen như mực, đêm tối vô tận.

Một giọt nước rơi lên mu bàn tay cô, làm Khương Cẩm Niên giật mình.

Cô ngẩng đầu mới thấy mây đen kéo đến, mang theo cơn mưa mịt mờ. Không khí trở nên ẩm ướt, tán cây chằng chịt không cản nổi gió mưa, khí lạnh mùa thu lặng lẽ len lỏi.

Phó Thừa Lâm hoàn hồn, cởi áo vest trùm lên người cô: “Chúng ta về thôi, coi chừng bị cảm.”

Cô bất ngờ vì anh không giải thích gì. Ít ra anh cũng nên nói một lời dối trá.

Khương Cẩm Niên cười: “Không về đâu, em muốn dầm mưa. Anh về trước đi, đừng lo cho em.”

Mưa mỗi lúc một to, tóc cô bắt đầu ướt sũng.

Cô trả lại áo vest cho anh. Áo sơ mi của cô bị mưa thấm ướt, da thịt bóng loáng mịn màng như thể vừa đội mưa to vượt sóng lớn.

Phó Thừa Lâm học được từ đâu mấy từ “đội mưa to, vượt sóng lớn” này?

Đó là một câu trong thơ tình của Khương Cẩm Niên.

Cô từng viết cho anh: “Ta nguyện đêm ngày không nghỉ / Đội mưa to, vượt sóng lớn.”

Phó Thừa Lâm đưa tay che trán cô, ngăn cho nước mưa không rơi vào mắt cô. Anh dịu dàng săn sóc, gần như khiến Khương Cẩm Niên không thể thoát được. Anh còn nói: “Hồi đó anh không biết em đang ở gần. Nếu biết, anh sẽ không vứt thơ tình vào thùng rác… Hồi đó anh không có tâm trạng yêu đương, những món quà các cô gái tặng, anh đều từ chối hoặc vứt bỏ.”

Khương Cẩm Niên đột ngột hỏi anh: “Em có đẹp không?”

Phó Thừa Lâm đã đoán được.

Nhưng anh vẫn thành thật đáp: “Rất đẹp. Nhất là đôi mắt, rất hút hồn.”

Khương Cẩm Niên tựa đầu vào vai anh, hỏi tiếp: “Nếu em vẫn như ngày xưa, thì anh có…”

Cô còn chưa nói hết câu đã nghe anh thở dài thì thầm bên tai: “Sao mà có nhiều giả định thế chứ”

Cô cảm thấy mình đang tạo nghiệt.

Tầm nhìn của Phó Thừa Lâm thiển cận. Giờ đây anh chẳng sợ gì, chỉ sợ Khương Cẩm Niên bị cảm. Sắp tới cô phải tham gia một đợt khảo sát liên ngành, với tính cách cứng rắn của cô, dù bệnh cũng sẽ gắng gượng đến cùng.

Thế là, Phó Thừa Lâm kéo cô vào nhà — vào phòng anh.

Anh lấy áo thun và quần dài của mình ép Khương Cẩm Niên phải thay, cô cáu kỉnh không chịu, anh liền đè cô lên giường, cởi khuy áo sơ mi của cô. Khương Cẩm Niên giãy giụa mấy lần nhưng chẳng khác gì kiến rung cây, chỉ một tay Phó Thừa Lâm đã đủ chế ngự toàn bộ sức cô.

Cô nghĩ mãi không thông, ngơ ngác hỏi anh: “Em vừa nhớ ra… trời mưa rồi đầu gối anh sẽ đau phải không? Lẽ ra em phải chăm sóc anh, tìm đồ cho anh mới đúng. Hai ta đổi vai mất rồi.”

Phó Thừa Lâm nhắc nhở cô: “Đau âm ỉ không có nghĩa là anh tàn phế.”

Anh không nhìn vào mắt cô, nhưng khí chất cực kỳ áp đảo: “Đừng nhắc đến chuyện đó, anh vẫn là người bình thường.”

Khương Cẩm Niên vừa gật đầu đáp lại, vừa giục anh đi thay quần áo.

*

Không lâu sau đó, Phó Thừa Lâm đưa Khương Cẩm Niên chào ông bà ra về.

Lúc ấy, ông của anh vẫn đang xử lý công việc, tạm thời không thể ra tiễn họ. Bà nội thì tiễn hai người ra đến cổng – bà rất tinh mắt, vừa nhìn đã thấy Khương Cẩm Niên đang mặc áo khoác của Phó Thừa Lâm, mà Phó Thừa Lâm cũng đã thay sang đồ ở nhà, bà lập tức nói ngay: “Cẩm Niên, khi nào ba mẹ con rảnh thì hai bên gia đình gặp mặt một bữa nhé.”

Khương Cẩm Niên nhất thời líu lưỡi, luống cuống giải thích: “Không phải ạ, thật ra… hôm nay con ở ngoài…”

Bà nội gật gù thông cảm, nắm chặt tay cô: “Con gái ra ngoài làm việc vất vả lắm, sau này hai đứa xác định rồi thì chuyển về sống cùng đi, để Thừa Lâm chăm sóc con cho tốt.”

Phó Thừa Lâm lại lẩm bẩm: “Cô ấy chắc là không muốn sống cùng con đâu.”

Bà nội giận không để đâu cho hết, đập nhẹ vào tay anh, thì thầm mắng: “Phải động não nhiều lên chứ! Nếu cháu mà dùng được một nửa đầu óc kiếm tiền để yêu đương thì bây giờ chắc bà đã có chắt trai chắt gái đi mua tương cho rồi.”

Phó Thừa Lâm bật cười, đáp lại qua loa: “Con sẽ về nhà tự kiểm điểm.”

Thuận theo tự nhiên, tối hôm đó, mười một giờ đêm, anh đưa Khương Cẩm Niên về nhà mình.

Phòng khách tối đen như mực, bật đèn lên thì thấy con mèo quýt của họ đang nằm nhàn nhã trên thảm, dáng vẻ thảnh thơi như một cục bông tròn, đôi mắt tròn xoe đen nhánh nhìn chằm chằm vào hai người.

Khương Cẩm Niên cúi người gọi nó: “Tỷ Giá Hối Đoái? Tỷ Giá Hối Đoái lại đây nào.”

Tỷ Giá Hối Đoái vẫn ung dung nằm yên, không nhúc nhích.

Mèo không đi tới thì phải làm sao? Tất nhiên là phải tự đi bắt rồi.

Khương Cẩm Niên bước đến trước mặt Tỉ Giá Hối Đoái, ngồi xuống vuốt ve đầu nó. Chơi với mèo một lúc, cô càng lúc càng mệt, cơn buồn ngủ kéo đến. Cô ngừng lại, theo thói quen tìm đến phòng cho khách, vào tắm rửa, thay đồ, rồi lên giường đi ngủ.

Trước khi ngủ, cô nhắn cho Phó Thừa Lâm một tin: “Chúc anh ngủ ngon.”

Phó Thừa Lâm biết cô ngủ ở đâu.

Thế là anh tới tìm cô. Anh không bật đèn, thấy cô vẫn đang nghịch điện thoại, anh liếc nhìn, phát hiện cô đang chơi game.

Anh hỏi: “Em chơi game gì thế?”

Khương Cẩm Niên đáp: “Happy Match đó.”

Phó Thừa Lâm kéo chăn đắp lại cho cô: “Chơi vui không?”

Khương Cẩm Niên lắc đầu.

Cô trả lời: “Em đang quan sát một công ty game, nên muốn chơi thử sản phẩm của họ.” Nói xong, cô tắt điện thoại, trong bóng tối trở mình, dịch lại gần Phó Thừa Lâm hơn.

Anh hỏi: “Có bị hắt xì không? Tối nay em dầm mưa, lại còn mặc phong phanh, chịu lạnh cũng giỏi đấy.”

Khương Cẩm Niên vén một góc chăn, mời anh vào nằm cùng. Lúc này suy nghĩ của cô vẫn rất thuần khiết, cô chỉ muốn cùng anh chia sẻ chăn ấm nệm êm, chăn của cô vừa ấm vừa tràn ngập hương thơm.

Phó Thừa Lâm vừa nằm xuống, cô liền thành thật bảo: “Thể chất em tốt, dầm mưa mấy lần cũng chẳng sao. Nhưng em nghĩ anh không nên bị cảm lạnh… Sau này nếu có cãi nhau với anh, em sẽ chọn một ngày trời nắng.”

Cô cúi đầu chui vào lòng anh, bàn tay dò dẫm, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối anh.

Cô không nói ra, nhưng trong lòng vẫn còn để tâm.

Phó Thừa Lâm cởi áo, như thường lệ hôn cô trước khi ngủ. Nhưng đêm nay cô không giống trước kia, vừa được anh chạm vào một chút cả người cô đã mềm nhũn khiến anh càng khó lòng kiềm chế, được nước lấn tới, trong lúc vô thức kéo váy cô lên.

Cô lập tức ngăn lại: “Đừng nghịch nữa nào, đi ngủ thôi.”

Phó Thừa Lâm bật đèn ngủ đầu giường.

Anh rót một cốc nước lọc, mở ngăn kéo, lấy ra lọ melatonin (*) mà anh đã chuẩn bị sẵn từ trước. Khương Cẩm Niên ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt sáng long lanh cực kì quyến rũ hỏi anh: “Anh uống cái này để làm gì vậy?”

(*) Melatonin thường được chỉ định sử dụng để điều hòa giấc ngủ và chữa mất ngủ.

Phó Thừa Lâm bình thản trả lời: “Em nằm bên cạnh, anh hưng phấn đến mức không ngủ được.”

Khương Cẩm Niên quét mắt nhìn anh từ đầu đến chân, lạnh lùng đề nghị: “Vậy anh về phòng mình ngủ đi, cần gì chen chúc với em.”

Phó Thừa Lâm cầm lọ thuốc, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở nắp, lấy ra hai viên con nhộng: “Vài hôm nữa anh lại phải sang Hồng Kông rồi. Chúng ta gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, mỗi phút mỗi giây với anh đều vô cùng quý giá. Anh có giống như con thú cưng em nuôi trong điện thoại không? Em hỏi anh có yêu em không, anh cũng chẳng biết yêu là gì. Nếu mỗi đêm muốn ngủ cạnh em đều phải uống thuốc, vậy thì anh nguyện uống thuốc cả đời.”

Khương Cẩm Niên không đồng tình với kiểu lý luận này của anh, bình luận một câu: “Nói chuyện kỳ cục chưa kìa.”

Một nửa khuôn mặt của Phó Thừa Lâm được ánh sáng chiếu rọi, nửa còn lại chìm trong bóng tối, tạo nên cảm giác xa cách.

Gương mặt anh góc cạnh rõ ràng. Khương Cẩm Niên chăm chú ngắm nhìn, vừa lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh. Anh đang định uống nước, thì cô nhanh tay giật lấy lọ thuốc, chuẩn xác ném vào thùng rác cách đó không xa.

Đèn ngủ bật sáng chưng, Khương Cẩm Niên ngồi dưới ánh đèn, mái tóc dài rối tung, mềm mượt như đóa hồng đen: “Nếu anh có chuyện gì thì cứ chia sẻ thẳng thắn, đừng nghĩ đến việc giấu em nữa.”

Phó Thừa Lâm cầm cốc nước nhưng không uống nữa, anh vẫn giữ phong thái điềm đạm thường ngày: “Em nói đúng, anh không nên giấu em. Dưới giá sách trong phòng ngủ chính có bệnh án của anh. Bác sĩ cũng không rõ nguyên nhân, có thể là do nửa năm nằm viện cộng thêm thời gian phục hồi chức năng… cũng có thể là áp lực công việc khiến anh có xu hướng bạo lực, kết quả xét nghiệm bệnh lý cũng không khả quan. Mỗi khi ở cạnh em, anh lại muốn bóp vỡ cốc thủy tinh, đập nát chai rượu.”

Anh hiếm khi nói thật: “Anh còn muốn… xé toạc quần áo em.”

Khương Cẩm Niên lùi lại, chậm rãi dịch tới sát mép giường.

Phó Thừa Lâm giữ lấy cổ tay cô.

Khương Cẩm Niên thuận thế ngả người xuống giường, hỏi:

“Nếu em cãi nhau với anh, anh có đánh em không?”

Phó Thừa Lâm tắt đèn, chân thành trả lời: “Không đâu. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ đó.” Giọng anh khàn khàn cố gắng trấn an cô: “Đừng sợ anh, cũng đừng tránh né anh. Bài thơ tình em tặng, anh vẫn còn nhớ đấy.”

Khương Cẩm Niên buồn bực đáp: “Điêu quá đi.”

Phó Thừa Lâm đọc lại hai câu, mà Khương Cẩm Niên thì chẳng có tâm trạng để nghe. Cô nhẹ nhàng nâng niu, tỉ mỉ hôn anh từng chút một. Những khát khao mãnh liệt thuở thiếu thời hòa quyện với mối tình mơ hồ cuồng nhiệt hiện tại trở thành một thứ chấp niệm khiến lý trí cô mê muội, khiến cô cứ thế dấn thân vào đầm lầy đen tối rồi coi anh là luồng sáng duy nhất.

Phó Thừa Lâm lại một lần nữa chạm vào chân cô, cô khẽ nói với anh: “Trên đùi em cũng có sẹo… Tổng cộng ba vết, không xóa hết được.”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo ấy.

Cảm giác dễ chịu kỳ lạ tích tụ dần, đến mức khiến người ta sợ hãi.

Anh dành rất nhiều thời gian dỗ dành, còn hỏi cô có đồng ý không. Khương Cẩm Niên lúc ấy đã ý loạn tình mê, không còn suy nghĩ được gì nữa. Tiếng thở trầm thấp của anh cũng thật dịu dàng. Lúc mới bắt đầu cũng không quá khó chịu, nhưng khi anh tiến vào càng sâu, Khương Cẩm Niên cắn môi, nức nở: “Em đau…”

Phó Thừa Lâm nâng chân cô lên, kiên nhẫn dỗ dành. Anh dồn nén khao khát, cố gắng giữ lại chút lý trí, chậm rãi chiếm hữu Khương Cẩm NIên.

Khương Cẩm Niên không dám làm đau anh, chỉ có thể bấu chặt lấy ga giường, làm gãy cả đầu móng tay được cắt gọn gàng. Ngón tay dường như hơi rướm máu, trần nhà như chao đảo, đầu óc cô nóng ran, ngực tê dại không thở nổi, hai chân cô quấn chặt lấy eo anh, thỉnh thoảng khẽ cầu xin: “Nhẹ chút…”

Mà anh từ đầu đến cuối vẫn luôn cực kỳ dịu dàng.Tình yêu kiềm chế là một sự giày vò ngọt ngào.

Nhưng Phó Thừa Lâm vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Anh ôm Khương Cẩm Niên vào lòng, hôn cô thật sâu như phần thưởng cho sự phối hợp ngoan ngoãn của cô. Bàn tay anh vuốt ve, trượt từ nơi cần cổ lên từng tấc da trắng mịn không tì vết của cô. Chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cả hai cảm thấy dễ chịu và thoải mái.

Ngực kề ngực, tim đập hòa nhịp, anh hỏi cô: “Còn đau không em?”

Khương Cẩm Niên khẽ gật đầu.

Cảm giác thương xót lan ra thay cho sự thỏa mãn về thể xác. Phó Thừa Lâm bật dậy:

“Em đau ở đâu, để anh bật đèn xem thử.”

Khương Cẩm Niên vội quả quyết: “Là… ngón tay thôi, móng tay em gãy mất rồi.”

Đèn đầu giường lại bật sáng.

Ánh đèn đổ bóng dài bất tận.

Anh nắm lấy tay cô, tỉ mỉ quan sát một lúc rồi nghiêm túc đề nghị: “Sau này chúng mình ở bên nhau, nếu em muốn bấu víu gì đó thì cứ túm lấy vai hoặc lưng anh, đừng cào giường nữa.”

Anh thở dài: “Sao em lại giống mèo con thế chứ, cào đến mức móng cũng gãy rồi.”

Khương Cẩm Niên oán thầm: Chẳng phải là tại anh sao.

Phó Thừa Lâm nhanh chóng tìm được một cái bấm móng tay. Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, ngồi dưới ánh đèn sáng cẩn thận cắt tỉa móng tay cho cô. Gương mặt anh tập trung, không chút phân tâm khiến trái tim cô như sôi trào, từng cơn sóng lớn cuộn dâng – nhiệt nóng hừng hực như muốn thiêu đốt cơ thể cô.

Cô thì thầm gọi tên anh: “Thừa Lâm, Phó Thừa Lâm? Bạn học Phó…”

Giọng cô ngày càng mềm mại như đang làm nũng: “Chồng ơi.”

Phó Thừa Lâm bị tiếng gọi ấy kéo về thực tại.

Khương Cẩm Niên mặc cho anh mơn trớn thân mật, ý loạn tình mê. Cô chỉ nhớ là mình đã quấn lấy cổ anh… Anh vừa mới dặn gì nhỉ? Lần sau nếu lại như vậy, cô có thể cào lưng và vai anh.

Nhưng cô lại không nỡ làm thế. Thân thể như đang lơ lửng, ý thức mơ hồ chao đảo, cô liều lĩnh áp sát tai anh thì thầm: “Em thích anh lắm.”

“Anh cũng vậy.” Anh đáp lại, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô. Giữa tiếng thở dốc trầm khàn, anh lặp lại hai lần: “Anh cũng rất thích em.”

Khương Cẩm Niên như đắm chìm trong cuộc ân ái đêm nay. Dục vọng mềm mại như tơ  như lụa, quấn quýt mãi trong tâm trí, dệt thành một tấm lưới vây giữ cơ thể và linh hồn cô.

Thì ra phiên vân phúc vũ lại là cảm giác khiến người ta mê đắm, khiến người ta hạnh phúc thế này. Mỗi lần Phó Thừa Lâm gần gũi, phần lớn Khương Cẩm Niên đều hân hoan. Dù lúc đầu cô từng kháng cự và sợ hãi.

Bóng đêm nuốt chửng sự bình tĩnh của họ.

Một ngày mới lại đến, ánh sáng soi rõ trận chiến hỗn loạn đêm qua.

Khi Phó Thừa Lâm tỉnh lại đã không thấy Khương Cẩm Niên đâu. Anh cũng chẳng biết tối qua đã làm đến mấy giờ, ga giường xộc xệch, gối rơi xuống đất, trong không khí vẫn phảng phất sự ám muội.

Anh tiện tay khoác áo, xuống giường tìm cô. Trong phòng ngủ chính không có ai, đến cả quần áo của cô cũng không thấy.

Khương Cẩm Niên rời đi từ khi nào vậy?

Phó Thừa Lâm cảm thấy trống rống.

So với những khoái cảm mãnh liệt đêm qua, điều anh nhớ rõ hơn cả thảy vẫn là câu nói: “Em thích anh lắm.”

Năm chữ ấy, cô đã nói không chỉ một lần.

Nhóc con lừa gạt. Anh thầm nghĩ.

Anh mặc đồ chỉnh tề bước ra khỏi phòng thì bất chợt nghe thấy tiếng nước từ một căn phòng khác. Thế là anh đẩy chiếc cửa đang khép hờ ra, phát hiện ra Khương Cẩm Niên đang tắm trong phòng tắm. Tấm kính mờ chẳng thể che nổi dáng người thon thả cùng đường cong mê người của cô . Anh cười xấu xa hỏi: “Sao em lại chạy sang đây?”

Khương Cẩm Niên đáp: “Em sợ làm anh tỉnh. Anh ngủ ngon lắm.”

Phó Thừa Lâm gõ cửa phòng tắm, Khương Cẩm Niên mở hé cho anh một khe nhỏ.

Anh bước vào luôn, cùng cô tắm rửa. Ban đầu Khương Cẩm Niên rất ngượng, cứ nép vào góc tường, nhưng chẳng mấy chốc lại bị anh bắt về. Anh nửa đùa nửa thật: “Trên người em còn chỗ nào mà anh chưa thấy? Hửm, chỗ này có một nốt ruồi…” Anh giả vờ chạm nhẹ vào tai trái cô, bóng hai người in trên gương lớn, vô cùng thân mật.

Họ tắm rửa mất cả tiếng đồng hồ.

Mười hai giờ trưa, hai người xuống phòng bếp ăn cơm.

Dì giúp việc lên tầng trên dọn dẹp. Khương Cẩm Niên nhìn bóng lưng bà ấy, bỗng thấy xấu hổ, vùi đầu uống nước trái cây. Con mèo của cô nằm ườn bên cạnh, lười biếng ngủ. Thỉnh thoảng cái đuôi mèo vẫy vẫy, quét nhẹ lên mũi chân cô.

Phó Thừa Lâm thấy cô xấu hổ thì cố tình trêu: “Em đang nghĩ gì thế?”

Khương Cẩm Niên đáp: “Chắc là em nghĩ giống anh đấy.”

Cô đang ăn một quả trứng luộc, im lặng nếm từng miếng. Lúc cô chuẩn bị cầm lấy quả trứng thứ hai, Phó Thừa Lâm lập tức giúp cô bóc vỏ trứng rồi nói tiếp: “Anh đang nhớ lại buổi tối hôm qua. Giá mà có thể ghi lại từng phút từng giây, lúc phát lại có thể tái hiện cảm giác tiếp xúc và hương vị kích thích ấy…”

Khương Cẩm Niên cắn lòng đỏ trứng, lầu bầu trách anh: “Đồ biến thái.”

Phó Thừa Lâm đặt quả trứng đã bóc vào bát cô, vừa nâng ly cà phê vừa thì thầm: “Anh biết em thích anh biến thái như thế.”

Khương Cẩm Niên không đáp, xem như ngầm thừa nhận.

Phó Thừa Lâm thổi lớp khói nóng trên tách cà phê, hương thơm lan tỏa. Anh ăn mặc rất chỉnh tề, cà vạt thắt ngay ngắn, phong thái đĩnh đạc, nhưng không biết vô tình hay cố ý lặp lại câu nói đêm qua: “Em rất thích anh.” 

Đêm qua Khương Cầm Niên lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần bốn chữ này. Thế là Phó Thừa Lâm hỏi cô: “Thích anh đến mức nào? Đêm qua anh quên hỏi, giờ nói anh nghe thử xem.”

Anh phết trứng cá muối lên bánh mì, từ tốn thưởng thức.

Trước đây anh ăn rất nhanh, nhất là khi ăn một mình thì lại chẳng cần bận tâm gì đến lễ nghi. Nhưng chỉ cần có Khương Cẩm Niên ở đây, anh chắc chắn sẽ thay đổi thói quen của bản thân, cố kéo dài thời gian cả hai cùng dùng bữa.

Khương Cẩm Niên càng không chú ý đến tiểu tiết.

Cô chậm rãi uống từng ngụm nước cam, mãu lâu sau mới trả lời anh: “Tại sao em lại thích anh? Thích anh bao lâu? Thích anh tới nhường nào. Mấy chuyện này khó nói lắm. Mình có phải đang viết báo cáo khoa học đâu, anh từng nghiên cứu tâm lý học con người chưa?”

Anh bật cười, không hỏi nữa.

*

Buổi chiều hôm đó Phó Thừa Lâm phải đến công ty. Anh không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, các quản lý cấp cao đang chờ anh trong văn phòng. Những lúc thế này, công việc của Khương Cẩm Niên lại thể hiện rõ ưu điểm, đó là cô có thể làm việc ở nhà.

Phó Thừa Lâm vừa sắp xếp tài liệu vừa hỏi: “Hôm nay em có việc gì không?”

Khương Cẩm Niên ôm laptop của công ty, không ngẩng đầu trả lời anh: “Thưa anh Phó, hôm nay là thứ Bảy, bọn em được nghỉ đó. Ngày trong tuần đi làm đã mệt mỏi lắm rồi, sao cuối tuần còn phải ra ngoài nữa chứ.”

Công ty niêm yết mà cô theo dõi vừa ra thông báo mới.

Cô đang viết bình luận, nhưng tai vẫn nghe Phó Thừa Lâm nói: “Tối anh không về được. Em ở nhà ăn cơm, nghỉ ngơi một mình được không?”

Biểu cảm và động tác của Khương Cẩm Niên không thay đổi. Không phải cô cố tỏ ra thờ ơ mà thật sự đang bị cuốn vào vụ “tái cơ cấu tài sản lớn” của công ty đó. Bản nhận định thời gian thực bên này còn chưa viết xong, cô lại mở email, tìm kiếm báo cáo phân tích từ các công ty môi giới chứng khoán khác.

Phó Thừa Lâm ném cặp tài liệu lên sofa, chống tay lên lưng ghế. Khương Cẩm Niên ngẩng lên nhìn anh. Lúc này cô đã cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo cotton cổ rộng. Phó Thừa Lâm vừa cúi đầu liền thấy nơi ngực cô trắng mịn căng tràn xuất hiện mấy vết đỏ, có lẽ là do anh để lại tối qua hoặc sáng nay.

Anh lập tức dời ánh mắt, nghiêm túc nói: “Em có muốn lên công ty với anh không? Tiếp tục thảo luận về… kế hoạch nghiên cứu liên ngành của các em, chắc hôm nay bên bộ phận nghiên cứu vẫn có người đi làm đấy.”

Khương Cẩm Niên từ chối không suy nghĩ: “Hôm qua bọn em đã thảo luận xong hết rồi, nay đến chẳng phải mất công à?”

Cô gập laptop, hỏi ngược lại: “Anh muốn em đi cùng đúng không?”

Cô ngồi quỳ chân trên sofa, mỉm cười: “Không thấy em làm anh thấy khó chịu hả?”

Khương Cẩm Niên không nhớ mình học chiêu này ở đâu. Cô đưa tay chạm vào thắt lưng anh, vẫn giữ tư thế quỳ, dụ anh cúi xuống. Cuối cùng anh cũng thật lòng nói: “Anh đang nghĩ, thay vì em ôm máy tính ở nhà thì không bằng cùng anh ra ngoài hít thở không khí. Tối nay anh phải đến khách sạn Sơn Vân. Anh sẽ đặt một phòng cho em, em có thể ngủ ở đó.”

Tính toán chu toàn thật đấy

Khương Cẩm Niên như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu đồng ý.

Cô bắt đầu thu dọn đồ như kiến tha về tổ. Vì thời gian này thường xuyên ngủ lại ở nhà Phó Thừa Lâm nên cô luôn tự mang theo một số đồ dùng cá nhân. Bây giờ cô mới chợt nhận ra, có phải bản thân mình đã sẵn sàng chuẩn bị cho việc sống chung với anh rồi ư? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã lập tức bị Khương Cẩm Niên dập tắt.

Cô kéo chiếc vali nhỏ, theo Phó Thừa Lâm lên xe.

Vốn dĩ Khương Cẩm Niên còn nghĩ anh sẽ trêu chọc mình mang cả một cái vali chỉ để ở lại một đêm. Nhưng không, anh chẳng thấy phiền chút nào, còn chủ động xách vali giúp cô, vui vẻ trò chuyện, nói rằng tháng sau sẽ cố gắng sắp xếp thời gian cùng cô đi du lịch.

Khương Cẩm Niên bắt đầu lên kế hoạch: “Tháng sau là Quốc khánh, chúng ta sẽ được nghỉ bảy ngày. Anh có nơi nào chưa đi mà rất muốn đi không? Em cảm giác anh đi từ Nam ra Bắc rồi ấy… Nếu có thì anh nhớ nói với em sớm nha, kỳ nghỉ vàng vé tàu vé máy bay khó mua lắm đó.”

Phó Thừa Lâm ngồi ở ghế sau, thắt lại dây an toàn. Anh nghiêng đầu nhìn Khương Cẩm Niên, giọng nói của anh vang lên bên tai cô: “Anh có máy bay riêng.”

Ban đầu, anh chỉ muốn xua đi nỗi lo không mua được vé của Khương Cẩm Niên. Nhưng rồi anh nhận ra, máy bay riêng sẽ lại càng khiến cô thêm căng thẳng. Anh gõ ngón tay lên mặt bàn trong xe, nói thêm: “Anh ít dùng lắm, cũng không nhớ rõ cấu trúc bên trong… Thật ra mua vé vẫn tiện hơn.”

Khương Cẩm Niên từ tốn mở nắp một chai nước khoáng.

Cô nhất thời câm nín, không gian trong xe lặng lẽ chìm vào bầu không khí ngượng ngùng.

Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng. Cô bật VPN trên điện thoại, mở Google ra tìm kiếm “giá máy bay tư nhân”. Cô phát hiện ra, dù chưa tính giá máy bay, chỉ mới riêng phí bảo trì mỗi năm cũng đã cao ngất ngưởng, bao gồm lương cho phi công lẫn việc bảo dưỡng động cơ định kì. Đây là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc. Trong nhóm nghiên cứu trên công ty, các công ty trong ngành “hàng không vũ trụ” không do cô phụ trách.

Khương Cẩm Niên khóa màn hình điện thoại, ngồi thẳng lưng, điềm tĩnh đối mặt với thực tế:

“Ừm, anh chọn cách đi lại nào anh thấy thích đi ấy. Em không có ý kiến gì cả.”

Hết chương 40


một quả đào

Wattpad: @motquadao
WordPress: motquadao.wordpress.com
Facebook: Blog @motquadaoo

Bình luận về bài viết này