[Tai tiếng] Chương 23

Chương 23: Huấn luyện viên

Chuyển ngữ: @motquadao


Khi Trần Ngôn Chu đang thu dọn đồ để tan làm thì lại nhận được tin nhắn từ “nữ hoàng” nhà mình.

Thi Nhã: 【Ồ, thì ra không phải, chắc em nhìn nhầm rồi, đó là huấn luyện viên ở trung tâm leo núi.】

Trần Ngôn Chu:【???】

Ngay sau đó, Thi Nhã gửi thêm một ảnh chụp màn hình.

Năm phút trước, tài khoản “Tiểu Đàn muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ” đăng Weibo:【Cảm ơn mọi người đã quan tâm, dạo này mình đang học leo núi, đó là huấn luyện viên của mình ~】

Trần Ngôn Chu không thể tưởng tượng nổi: “Chuyện quái gì vậy?”

Lúc Thi Nhã gửi bức ảnh chụp lén kia, thay vì nói cậu ấy khẳng định chắc chắn đó không phải là Minh Trạc thì nói cậu ấy không muốn tin đó là anh thì đúng hơn.

Còn bây giờ, bảo người trong ảnh là huấn luyện viên ở trung tâm leo núi thì Trần Ngôn Chu lại cảm thấy quá phi lý. Cậu ấy cũng coi như là ở cạnh thầy Minh cả ngày, làm sao có thể nhìn nhầm được, người trong ảnh rõ ràng chính là anh…

Minh Trạc dành phần lớn thời gian trong ngày ở viện nghiên cứu, còn chẳng mấy khi về nhà, làm gì có thời gian và tinh lực mà tới trung tâm leo núi làm huấn luyện viên.

Trần Ngôn Chu nghiêng đầu, nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Thi Nhã cũng không nói gì thêm, tiếp tục lên mạng chiến đấu.

Dù đó là tài khoản phụ của Văn Đàn, nhưng coi như cũng là phản hồi chính thức về tin đồn tình cảm lần này. Nhờ fandom tích cực chia sẻ, bài viết đã leo lên hot search bảng giải trí.

Ngoài fan ra, cũng có không ít antifan kéo đến, hai bên lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

Antifan: “Đừng giả bộ nữa chị gái ơi, có ai lại nhìn huấn luyện viên với ánh mắt thế kia không? Chị gái mà dám công khai thì tôi còn nể một chút. Giờ sao, yêu đương xong sợ không ké được fame của Mạnh Trần An nữa nên vội vàng phủ nhận hả?”

Fan: “Tiểu Đàn đã nói rồi, là huấn luyện viên đó, mọi người giải tán đi.”

Cũng có người bình luận: “Người thông minh không rơi vào bể tình, mỹ nữ vẫn nên tập trung phát triển sự nghiệp thì hơn.”

Trong lúc hỗn chiến, cũng có người bắt đầu nhận ra điều bất thường.

Lần này Văn Đàn sử dụng tài khoản phụ để làm sáng tỏ mọi chuyện. Bất kể là tài khoản chính hay phía công ty Sang Mỹ, đều không hề có động tĩnh gì.

Điều này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến vụ mâu thuẫn giữa cô và Lộ Tuyết trước đây. Khi đó, Sang Mỹ đứng hẳn về phía Lộ Tuyết, thậm chí còn không xử lý ai trong số những người chửi Văn Đàn, ngược lại còn gửi thư cảnh cáo pháp lý cho vài fan lớn của Văn Đàn.

Cuối cùng, cũng có người nhận ra, có vẻ như Văn Đàn sắp kết thúc hợp đồng với công ty.

Văn Đàn vốn không phải là tiểu hoa đán lưu lượng gì, mỗi lần cô lên hot search đều là do bị fan của Mạnh Trần An chửi. Giờ cô đã làm rõ quan hệ tình cảm, những người thích hóng chuyện sau khi bàn tán một hồi cũng giải tán dần.

*

Khi Văn Đàn về đến khách sạn thì đã gần 12 giờ đêm.

Văn Văn thấy cô liền chạy ra đón: “Chị Văn Đàn, chị đi đâu thế?”

Văn Đàn trả lời: “Chị đi dạo thôi. Chị Mạch đi lúc nào vậy?”

Văn Văn còn chưa kịp trả lời, bóng dáng chị Mạch đã xuất hiện ngay trước mặt họ.

Chị Mạch: “Chị chưa đi, đang đợi em đây.”

Văn Đàn cười lấy lệ: “Chị Mạch kiên trì thật đấy.”

Chị Mạch không so đo với cô, vẻ mặt cũng hòa hoãn rất nhiều so với hôm qua lúc giận dữ bỏ đi: “Rốt cục giữa em và Mạnh Trần An đã xảy ra chuyện gì?”

“Người khơi mào chuyện này là Mạnh Trần An, tôi cũng chẳng hiểu anh ta đang nghĩ gì. Sao chị Mạch không đi hỏi anh ta mà lại tới hỏi em?”

Chị Mạch nheo mắt nhìn cô: “Em không gia hạn hợp đồng với công ty là vì muốn đi theo Mạnh Trần An đúng không?”

Chuyện Mạnh Trần An cùng người khác đồng sáng lập An Hòa Ảnh Thị, tuy trong giới vẫn còn là bí mật, nhưng đối với các nhà đầu tư thì không thể giấu được.

Chị Mạch đã nghe phong phanh từ lâu, chỉ là chị ta không ngờ rằng Văn Đàn cũng có liên quan.

Mối quan hệ giữa Văn Đàn và Mạnh Trần An chỉ tồn tại trên hợp đồng, bình thường cô lại tỏ ra như tránh anh ta như tránh tà, hận đời này không thể ngừng liên quan đến nhau.

Nhưng ai ngờ được, có khi hai người lại âm thầm qua lại từ lâu rồi, chỉ là không để chị ta biết mà thôi.

Văn Đàn nhận ra suy nghĩ của chị ta, cười nhạt: “Nếu em thật sự đi theo Mạnh Trần An, chị và Tưởng tổng định phong sát em à?”

Sắc mặt của chị Mạch vô cùng khó coi: “Văn Đàn, em làm vậy là vi phạm hợp đồng. Công ty một tay nâng đỡ em, lại sắp xếp cho em làm người yêu hợp đồng với Mạnh Trần An. Vậy mà trong khi hợp đồng với công ty vẫn còn hiệu lực, em lại lén liên hệ riêng với anh ta, còn đạt được thỏa thuận gây bất lợi cho công ty, em…”

Văn Đàn thản nhiên “à” một tiếng: “Vậy chắc tiền vi phạm hợp đồng lại phải cộng thêm một khoản nữa rồi.”

Chị Mạch hít sâu: “Chị nói lại lần nữa, chỉ cần em ký vào hợp đồng gia hạn, chị sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Ban đầu công ty đã không đồng ý để cô đi, giờ cô lại có quan hệ mờ ám với Mạnh Trần An, công ty càng không thể dễ dàng buông tay.

Mạnh Trần An tự mở công ty riêng, tương lai còn có rất nhiều cơ hội hợp tác.

Văn Đàn quay người đi vào phòng ngủ: “Ngày mai còn phải quay phim, em ngủ trước đây, chị Mạch cứ tự nhiên nhé.”

Dù gì cũng đã lật bài ngửa với nhau rồi, cô chẳng buồn giả vờ nữa.

Chị Mạch nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt phức tạp: “Văn Đàn, những khoản tiền vi phạm hợp đồng cộng dồn lại không phải con số nhỏ, em có chắc Mạnh Trần An sẽ trả cho em chứ? Giờ em quay đầu vẫn kịp, đừng chọc giận Tưởng tổng, đến lúc đó ngay cả chị cũng không cứu nổi em đâu.”

Văn Đàn không dừng bước, miễn cưỡng đáp: “Cảm ơn chị Mạch đã quan tâm.”

Chị Mạch mím môi, quay sang nói với Văn Văn: “Trông chừng cô ấy cho kỹ. Nếu Mạnh Trần An đến tìm thì lập tức báo cho tôi. Có công ty nào khác liên hệ cũng phải báo cáo.”

Văn Văn gật đầu: “Dạ dạ, vâng ạ.”

*

Có lẽ vì nể mặt Mạnh Trần An, tài xế và chuyên viên trang điểm vốn phải về công ty tuần này đã ở lại làm việc như thường.

Thật ra mà nói, dù họ có đi hay ở, với Văn Đàn chẳng quan trọng. Cô chỉ cần làm tốt phần việc của mình, giữ vững vai trò của mình đến phút cuối cùng là được.

Hai ngày sau, Lâm Sơ Dao đến tìm cô.

Cô ấy dè dặt mở lời: “Tớ thấy cậu đăng Weibo rồi. Cậu với thầy Minh là…”

Văn Đàn dựa vào ghế sofa, nhấp ngụm Americano lạnh Lâm Sơ Dao mang đến, bình tĩnh nói: “Thôi, tớ không xứng.”

Lâm Sơ Dao: “??”

“Đang yên đang lành, sao lại không xứng?”

Văn Đàn cắn ống hút: “Tớ chỉ là một ngôi sao hạng xoàng, không có tác phẩm tử tế, toàn đóng phim mạng vớ vẩn, ngày nào cũng bị chửi, chẳng có cống hiến gì cho xã hội. Còn thầy Minh là người đang góp sức cho sự nghiệp khoa học quốc gia… Tớ đừng làm phiền anh ấy thì hơn.”

Lâm Sơ Dao: “…”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Lâm Sơ Dao trầm mặc nói, “Dù sao chuyện tình cảm cũng đâu cần phải lý tưởng hóa như vậy, chỉ cần hai người thích nhau là được mà.”

Văn Đàn thản nhiên: “Chẳng phải vì tớ đơn phương, theo đuổi không được sao. Nếu mà theo đuổi được anh ấy, tớ sẽ nghĩ khác liền.”

Lâm Sơ Dao thấy cũng có lý. Anh họ cô ấy là kiểu người chỉ biết đến công việc, trong mắt trong tim chỉ địa chất học, chuyện tình cảm đúng là chẳng mấy để tâm.

Dù có thật sự ở bên nhau, cũng có thể rơi vào tình cảnh phòng không gối chiếc.

Cô ấy vỗ vai Văn Đàn, động viên: “Không sao, đàn ông đầy rẫy ngoài kia. Tớ thấy nam chính trong phim mới của cậu cũng không tệ đấy. Ngoại hình đẹp trai, nụ cười rạng rỡ, kiểu cún con đáng iu đúng gu cậu còn gì.”

Văn Đàn đặt ly cà phê xuống, đứng dậy: “Không được, tớ phải chăm chỉ làm việc, cố gắng nộp thuế thật nhiều để trở thành công dân có ích cho đất nước.”

Lâm Sơ Dao: “…”

———

Hết chương 23

Bình luận về bài viết này