[Tai tiếng] Chương 17

Chương 17: Chúc ngủ ngon

Chuyển ngữ: @motquadao


Minh Trạc không trả lời lại, có lẽ là anh đang đi đường hoặc có việc bận.

Văn Đàn chuyển sang khung chat khác, chuyển khoản cho Lâm Sơ Dao một số tiền.

Ngay giây tiếp theo, điện thoại của cô đã đổ chuông. Lâm Sơ Dao gọi đến: “Bảo sao hôm nay ra đường lại giẫm phải phân chó, thì ra là có bánh ngon từ trên trời rơi xuống.”

Văn Đàn: “…”

Cô lật người nằm sấp trên giường, giải thích: “Tớ dùng thẻ thành viên của cậu.”

Lâm Sơ Dao thản nhiên: “Cậu dùng thì cứ dùng thôi, chuyển tiền làm gì.”

Văn Đàn bảo: “Chắc sau này… tớ sẽ dùng thường xuyên, cậu cứ nhận đi.”

“Không nhận, tớ vui vẻ để cậu dùng mà.” Rồi cô ấy lại hỏi, “Nhưng mà là spa nào vậy, khiến cậu chịu khó lui tới chắc cũng không tệ, hôm nào cho tớ đi thử với.”

Lâm Sơ Dao là một công chúa nhà giàu sống vô tư vô lo điển hình, thẻ thành viên các loại nhiều không kể hết, thường là làm rồi vứt xó, đến mức cô ấy cũng chẳng nhớ nổi mình từng đăng ký ở những đâu.

Văn Đàn im lặng một lúc mới trả lời: “Không phải spa.”

Lâm Sơ Dao càng thêm tò mò: “Vậy là gì thế? Chanel à? Hay Hermès? Hay là nhà hàng khách sạn nào vậy?”

“…Là trung tâm leo núi.”

Lâm Sơ Dao ngỡ ngàng: “Sao cậu lại đến đó thế?”

Văn Đàn chỉ có thể nói: “Một người bạn dẫn tớ đi.”

Cô bình tĩnh đánh lạc hướng câu chuyện: “Hình như ông chủ ở đó cũng quen cậu thì phải?”

“Ừ, đúng rùi” Lâm Sơ Dao bị đánh lạc hướng thành công, “Ảnh là bạn của anh họ tớ. Hồi trung tâm leo núi khai trương, tớ đang ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới ủng hộ. Đóng tiền rồi cũng chỉ đi được vài lần. Nếu cậu thích thì cứ dùng đi, cho đỡ lãng phí.”

Hai chữ “lãng phí” mà phát ra từ miệng Lâm Sơ Dao thì đúng là như vật thể lạ ngoài không gian.

Nhưng điều Văn Đàn để tâm lại là: “Anh họ cậu có hay đến đó không?”

Lâm Sơ Dao trả lời: “Chắc không đâu, ảnh bận lắm, nếu không phải mỗi tuần…”

Cô ấy suýt cắn trúng lưỡi, vội sửa lại: “Nếu không phải mỗi tuần đều gọi video một lần, thì có khi cả năm tớ cũng không thấy mặt ảnh.”

Văn Đàn hơi bất ngờ: “Vậy tình cảm giữa cậu và anh họ cũng tốt thật đấy.”

Lâm Sơ Dao chưa từng kể cho Văn Đàn biết mình có anh họ. Lúc trước là vì Minh Trạc quá xa vời cuộc sống của cô ấy, mà chủ đề trò chuyện với Văn Đàn toàn là chuyện con gái.

Sau này khi nhờ Văn Đàn điểm danh hộ, cô ấy lại sợ nếu nói Minh Trạc là anh họ mình thì Văn Đàn sẽ không chịu giúp nữa.

Tất nhiên, còn vài lý do khác.

Nhưng quan trọng nhất là, Lâm Sơ Dao cứ nghĩ sau lần điểm danh đó, Văn Đàn và Minh Trạc sẽ chẳng liên quan gì đến nhau nữa. Ai ngờ sau đó, từ “anh họ” lại liên tục xuất hiện trong những cuộc trò chuyện của họ.

Thành ra giờ có nói thật cũng không được, mà không nói cũng dở, đúng kiểu đâm lao phải chạy theo lao.

Cúp máy xong, Lâm Sơ Dao liền nhắn tin cho anh họ mình.

Lâm Sơ Dao: 【Anh họ yêu quý ơi~】

Minh Trạc: 【Không đồng ý.】

Lâm Sơ Dao: 【…】

Lâm Sơ Dao: 【Em không xin nghỉ!】

Minh Trạc gửi thẳng một tin nhắn thoại, giọng điệu lười biếng: “Kỳ thi cuối kỳ anh cũng không nương tay đâu.”

Lâm Sơ Dao lập tức gọi lại, hỏi nhỏ: “Em đâu phải kiểu người gian lận, em thực sự có chuyện muốn hỏi anh mà.”

Minh Trạc vừa về đến nhà, bật đèn lên: “Nói đi.”

“Chuyện là… Anh còn nhớ cô bạn mà em nhờ điểm danh hộ không, cô bạn mà siêu siêu siêu xinh ấy.”

Giọng Minh Trạc hờ hững: “Cô bạn siêu siêu siêu xinh của em hôm đó đeo khẩu trang.”

Lâm Sơ Dao: “…”

Cô ấy thử thăm dò: “Hay là… em gửi anh mấy tấm ảnh của cổ nhé?”

Minh Trạc: “Không có việc gì thì cúp máy đây.”

“Có việc! Có việc thật!” Lâm Sơ Dao vội nói, “Trước giờ em chưa từng nói với cô ấy anh là anh họ em, nhưng em cứ thấy bứt rứt trong lòng. Em có thể nói không?”

“Miệng em ở trên người em, anh bịt lại được chắc?”

Lâm Sơ Dao càng nhỏ giọng hơn: “Nhưng mà… anh không muốn dính líu gì tới nhà họ Minh mà…”

Minh Trạc không đáp, nét mặt thoáng lạnh đi.

Biết mình vừa nhắc đến chuyện không nên nói, Lâm Sơ Dao vội cười gượng: “Thôi em biết rồi biết rồi, để em tự suy nghĩ thêm.”

Trước khi Lâm Sơ Dao cúp máy, Minh Trạc lại nói: “Lúc không có việc gì làm thì đừng đi lung tung nữa, quan tâm tới bạn mình nhiều một chút.”

Lâm Sơ Dao khó hiểu: “Cô ấy làm sao cơ?”

Minh Trạc lạnh nhạt: “Cúp máy đây.”

Lâm Sơ Dao nhìn màn hình điện thoại hiện lên tiếng tút, nghiêng đầu ngơ ngác.

Nhưng nghĩ lại, đúng là cô và Văn Đàn cũng khá lâu rồi chưa gặp nhau.

*

Văn Đàn gần như sắp ngủ thiếp đi mới nhận được tin nhắn từ Minh Trạc.

Vẫn như mọi lần, ngắn gọn súc tích: 【Đã về.】

Văn Đàn nhìn chằm chằm hai chữ đó, trong lòng dần bình tĩnh lại.

Một lúc sau, cô từ từ gõ ra một câu:

【Cảm ơn thầy Minh.】

【Chúc ngủ ngon.】

Minh Trạc: 【Chúc ngủ ngon.】

Văn Đàn đặt điện thoại xuống, nghe tiếng mưa chẳng biết rơi từ khi nào ngoài cửa sổ.

Vài tháng trước, cũng là một cơn mưa như thế.

Nhưng tâm trạng của Văn Đàn lúc này với khi đó đã hoàn toàn khác biệt.

Cô nghĩ, có lẽ mình thực sự có thể bắt đầu một khởi đầu mới.

*

Sau bữa tối hôm qua, Văn Đàn xem như đã hoàn toàn trở mặt với công ty và chị Mạch.

Vừa đọc kịch bản, cô vừa lặng lẽ nghe Văn Văn báo cáo: “Không chỉ tạm dừng toàn bộ hoạt động thương mại, mà tài xế với chuyên viên trang điểm cũng phải quay về công ty trong tuần này.”

Văn Đàn bật cười: “Cũng được, ít ra họ vẫn còn cho chị vài ngày làm quen.”

Văn Văn thì chẳng lạc quan nổi, mặt mày ủ rũ: “Chị Văn Đàn, chị vẫn chưa tìm được công ty mới ạ? Ngoài bộ phim đang quay, tất cả công việc khác đều bị dừng, công ty xem như đã ngầm phong sát chị rồi. Hơn nữa còn phải bồi thường rất nhiều phí vi phạm hợp đồng nữa…”

Văn Đàn đáp: “Em cũng nói rồi đấy, phải bồi thường nhiều như vậy, công ty nào dám nhận về một thương vụ bết bát chứ?”

Văn Văn chân thành cảm thán: “Chị, chị đúng là người điềm tĩnh và phật hệ (*) nhất em từng gặp.”

(*) Phật hệ: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được. Từ này cũng giống kiểu meme chill guy í.

Văn Đàn nghe xong lời khen đó, khẽ mỉm cười, không đáp lại.

Có vẻ những chuyện lớn như bị cắt hợp đồng quảng cáo vốn không thể giấu được.

Dù fan chưa hay biết, nhưng trong giới thì chẳng phải bí mật gì.

Cả buổi chiều điện thoại của Văn Đàn không ngừng đổ chuông, rất nhiều người từng hợp tác gọi đến hỏi thăm, có người thật lòng quan tâm, cũng không thiếu kẻ chỉ muốn xem trò vui.

Ngay tại phim trường cũng có một người như vậy.

Lúc Văn Đàn đang diễn tập cùng Lâm Gia Niên, Lộ Tuyết bước vào, lơ đãng hỏi: “Chị Văn Đàn, chị với công ty có mâu thuẫn gì ạ?”

Văn Đàn đáp: “Không có.”

Lộ Tuyết có vẻ ngạc nhiên: “Vậy sao em nghe nói…”

“Nghe nói gì vậy?”

Lâm Gia Niên cũng tò mò nhìn sang: “Cô nghe ngóng được tin gì à?”

Lộ Tuyết thấy Văn Đàn biểu cảm điềm tĩnh, chỉ cười nhẹ: “Không có gì đâu, chắc là mấy trang tin lá cải viết linh tinh thôi.”

Lâm Gia Niên có vẻ khó tin: “Cô cũng hóng hớt mấy cái tài khoản đó hả? Bọn họ không đáng tin đâu. Trước đây tôi chỉ bị tái phát chấn thương ở lưng, đi bệnh viện châm cứu mà bị nói là…”

Cậu ấy ngừng lại, có vẻ khó mà nói thành lời.

———

Hết chương 17

Bình luận về bài viết này