[Tai tiếng] Chương 15

Chương 15: Leo núi

Chuyển ngữ: @motquadao


Văn Đàn sững người, cảm xúc dâng trào như sóng lớn xô bờ rồi rút đi trong khoảnh khắc.

Cô quay đầu lại: “Bây giờ luôn ạ?”

Minh Trạc nhìn cô: “Bây giờ.”

Văn Đàn ngồi trở lại, chậm rãi thắt dây an toàn: “Được ạ.”

Suốt đoạn đường còn lại, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.

Cảnh đêm Giang Thành rất đẹp, cao ốc san sát, ánh đèn đan xen rực rỡ.

Nhưng sau vẻ ngoài hào nhoáng đó lại là bóng tối tưởng chừng như có thể nuốt chửng con người.

Không biết bao lâu sau, xe dừng trước một trung tâm leo núi trong nhà.

Văn Đàn theo Minh Trạc xuống xe: “Không phải chúng ta đi ăn khuya sao?”

Minh Trạc đáp: “Ở đây có cả đồ ăn vặt.”

Văn Đàn: “…”

Cô không nhịn được mà nói: “Thầy Minh, thật ra em cũng có chút tiền, anh không cần tiết kiệm thay em đâu.”

Minh Trạc khẽ cong môi, sải bước lên bậc thang.

Nơi này rộng hơn Văn Đàn tưởng tượng, ngoài leo núi còn có nhiều môn thể thao khác, trông giống một câu lạc bộ trong nhà hơn là một trung tâm bình thường.

Minh Trạc dường như rất quen thuộc với nơi này, rõ ràng là thường xuyên lui tới.

Anh nghiêng đầu hỏi: “Cô biết leo núi không?”

Văn Đàn khẽ lắc đầu: “Không ạ.”

“Muốn thử không?”

Văn Đàn nhìn vách núi cao bên cạnh, nét mặt dao động một chút.

Người Trung Quốc xưa nay vẫn hay nói “đã tới đây rồi mà không thử thì uổng”.

Huống hồ nhìn cũng thú vị đấy chứ.

Văn Đàn nhanh chóng đáp: “Muốn ạ!”

Lúc này, có người đến chào Minh Trạc: “Sao hôm nay tới muộn vậy?”

Minh Trạc lười nhác trả lời: “Đi ăn chực.”

“Cậu đùa à, tới chỗ tôi mà bảo là chực…” Nói nửa chừng, Quan Trì mới phát hiện bên cạnh Minh Trạc còn có một cô gái, mà lại còn là một cô gái rất xinh.

Anh ấy lập tức nở nụ cười hiểu ý: “Chào cô, tôi là Quan Trì, bạn của Minh Trạc.”

Văn Đàn gật đầu chào lại: “Chào anh, tôi là Văn Đàn.”

“Vậy…” Quan Trì khẽ ho một tiếng, chỉ về phía một huấn luyện viên nữ gần đó: “Cô ấy sẽ đưa cô Văn đi đổi giày leo núi trước nhé.”

Sau khi họ rời đi, Quan Trì huých tay Minh Trạc: “Bạn gái hả?”

Minh Trạc đáp: “Không phải.”

Quan Trì cười hề hề: “Không phải à, nhưng tôi thấy sắp thành rồi đấy. Bao nhiêu năm nay chưa thấy bên cạnh cậu xuất hiện cô gái nào, tôi còn tưởng xu hướng tính dục của cậu khác tôi cơ.”

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, không giải thích gì thêm, cũng không có gì phải thẹn với lòng.

Trạng thái khi nãy của Văn Đàn, nếu để cô xuống xe một mình sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Năm phút sau, Văn Đàn cùng huấn luyện viên nữ quay lại, cô đã đổi giày leo núi chuyên dụng.

Quan Trì cười thân thiện: “Cô Văn muốn thử bouldering (*) hay leo núi?”

(*) Bouldering: Bouldering là bộ môn leo núi gần mặt đất, không dùng các thiết bị dây, đai bảo hộ và được đảm bảo an toàn bằng đệm. Đây là một nhánh phổ biến của bộ môn leo núi, khi người chơi thực hành các động tác leo núi & kỹ năng giải quyết vấn đề để chinh phục 1 đường leo đã được thiết lập sẵn (có mức độ khó dễ khác nhau).

Văn Đàn không biết hai cái này khác nhau thế nào, quay sang nhìn Minh Trạc.

Minh Trạc giải thích: “Bouldering chỉ cao khoảng 5 mét, không cần sử dụng dây và đai an toàn, phía dưới có đệm mềm, có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào. Còn núi trong nhà thì có độ cao 20 mét, phải trang bị dây bảo hộ.”

Quan Trì tiếp lời: “Nếu là lần đầu thử bộ môn này, tôi khuyên cô nên bắt đầu từ bouldering.”

Văn Đàn đáp: “Vâng.”

Quan Trì chắp tay: “Vậy chúc cô chơi vui vẻ. Tôi có việc bên kia, xin phép đi trước. Nếu cô có gì không rõ thì cứ hỏi Minh Trạc, cậu ấy cái gì cũng biết.”

Nói xong, anh ấy còn đưa luôn cả nữ huấn luyện viên đi.

Văn Đàn nhìn Minh Trạc, chớp chớp mắt.

Minh Trạc cầm cuộn băng quấn tay huấn luyện viên để lại, cố định một đầu lên cổ tay cô, bắt đầu quấn từng vòng.

Trên người anh có mùi hương rất dễ chịu, hương tuyết tùng mát lạnh pha chút khói thuốc nhè nhẹ.

Đây là lần đầu tiên Văn Đàn nhìn anh ở khoảng cách gần đến vậy. Lông mi Minh Trạc rất dài, sống mũi cũng cao.

Quấn xong băng, Minh Trạc lại rắc bột magie vào lòng bàn tay cô để tăng độ ma sát, phòng trường hợp bị trượt tay.

Văn Đàn ngắm đủ rồi, lên tiếng nói: “Cảm ơn thầy Minh.”

Minh Trạc thong thả đáp lại: “Dù sao cô cũng gọi tôi một tiếng thầy, chí ít tôi cũng phải dạy cô chút gì đó.”

Văn Đàn: “…”

Minh Trạc nhìn sang một bên: “Bouldering quốc tế có hai độ khó: V Scale và Font Scale. Nói chung các địa điểm trong nhà thường dùng V Scale, từ V0, V1, V2, V3,… cứ như vậy tăng lên, biểu thị độ khó tăng dần.”

Văn Đàn nghe mà chỗ hiểu chỗ không.

Minh Trạc lại nói: “Cô thấy bảng màu kia không? Mỗi màu tương ứng với một độ khó khác nhau, những viên đá cùng màu sẽ tạo thành một lộ trình.”

Thấy vẻ mặt cô vẫn lúng túng, anh nói: “Không sao, cứ thử đã.”

Văn Đàn gật đầu, bước lên tấm đệm mềm, tay bám lấy một khối đá, đặt chân lên.

Cô muốn trèo lên nhưng dùng lực sai, lại rơi xuống.

Minh Trạc đứng ngoài đệm, đỡ lấy cánh tay cô: “Cứ bình tĩnh từng bước một, khi leo nhớ hạ trọng tâm, tay giữ thẳng.”

Văn Đàn lại leo lên.

Sau vài lần thất bại, cô tiến bộ rõ rệt, dần nắm được kỹ thuật, rất nhanh đã leo lên tới đỉnh.

Cô nhảy thẳng xuống đệm, nhẹ nhàng thoải mái.

Cô nhìn về phía Minh Trạc, gương mặt rạng rỡ nụ cười, cằm hơi nhếch lên như đang muốn khoe thành tích: “Thầy Minh, anh thấy sao?”

“Được đấy, tốt nghiệp rồi.”

Hoàn thành xong chặng bouldering, Văn Đàn lại muốn thử leo núi thật.

Dưới sự hướng dẫn của Minh Trạc, cô đeo dây an toàn, bước tới vách đá, kéo dây chính, móc vào.

Minh Trạc bảo: “Lần đầu đừng leo cao quá, có thể sẽ không xuống được đâu.”

Nhưng lúc này sự hăng hái của Văn Đàn đã lên đến đỉnh điểm, chỉ đáp một câu “Đã rõ,” rồi bắt đầu trèo lên trên.

Leo núi là hoạt động leo trên một bề mặt thẳng đứng, không giống như bouldering có nhiều mặt gấp khúc, nên khó hơn nhiều.

Văn Đàn hào hứng leo được vài mét thì bắt đầu cảm thấy tay chân mềm nhũn.

Sức lực đã tiêu tốn gần hết lúc tập bouldering rồi.

Cô bám vào tường như một con thạch sùng, quay đầu nhìn xuống, cảm giác chóng mặt càng rõ rệt.

Văn Đàn nuốt nước bọt, chỉ còn cách cầu cứu sư phụ của mình: “Thầy Minh, em không xuống nổi…”

Khoảng cách hơi xa nên cô không nhìn rõ biểu cảm của Minh Trạc, chỉ nghe anh nói:

“Chờ tôi một chút.”

Văn Đàn “uh” một tiếng, nghe rất tội nghiệp.

Cô không dám nhìn xuống nữa, tiếp tục nằm xuống vách đá.

Khi leo núi, tay chân đều phải dồn lực mới có thể giữ được thăng bằng để không bị ngã.

Chẳng mấy chốc, tay trái Văn Đàn không bám nổi nữa, lòng bàn tay trượt đi, suýt mất thăng bằng va vào đá, thì cánh tay cô lại được đỡ lấy rất vững vàng.

Giọng Minh Trạc vang lên: “Thả lỏng chút.”

Văn Đàn giật mình quay đầu, cô tưởng anh đi gọi huấn luyện viên rồi…

Minh Trạc lại nói: “Tay đó nắm lấy dây, dồn trọng tâm cơ thể ra sau, chân bám chắc. Đừng sợ.”

Có anh bên cạnh, Văn Đàn tự nhiên thấy yên tâm hơn hẳn.

Cô điều chỉnh tư thế, bàn tay đang bám đá chuyển sang nắm dây, người hơi ngả về sau.

Minh Trạc thu tay lại, tiếp tục chỉ dẫn: “Lúc leo xuống thì giữ tư thế này, có thể dùng chân đạp tường để hỗ trợ.”

Văn Đàn đáp: “Vâng.”

Cô nắm lấy dây thừng, chân đạp tường nhịp nhàng, từ từ trượt xuống.

Ngay khi Văn Đàn chạm đất, Minh Trạc cũng đáp đất ngay cạnh cô.

Anh hỏi cô: “Ổn chứ?”

Văn Đàn thở nhẹ: “Cũng tạm…”

Nói gì thì nói, việc này thú vị hơn chạy bộ một tiếng trong phòng gym nhiều.

———

Hết chương 15

Bình luận về bài viết này