[Tai tiếng] Chương 13

Chương 13: Khí phách

Chuyển ngữ: @motquadao


Nụ cười trên khuôn mặt của Văn Đàn vẫn không thay đổi: “Tôi đã từng cúi đầu rồi mà, khi các người nửa ép buộc nửa dụ dỗ tôi ký hợp đồng tình cảm với Mạnh Trần An, lúc đó tôi cũng đâu có lựa chọn thứ hai.”

Thấy cô nói thẳng thừng như vậy, chị Mạch cũng không vòng vo nữa: “Đừng nói khó nghe như thế. Nếu không nhờ vào mối quan hệ với Mạnh Trần An, em đã sớm chìm nghỉm rồi. Cho dù chị có cố gắng tác động với Tưởng tổng thế nào đi chăng nữa, em cũng không thể có nhiều vai diễn như vậy.”

“Chị Mạch, mấy tháng trước tôi có tham gia một buổi tiệc, có người nói với tôi rằng bộ cổ trang thần tượng đã giúp Quý Tư Tư nổi tiếng vốn dĩ có ý định mời tôi đóng chính. Nhưng tôi không hiểu vì sao mình chưa từng nhận được kịch bản của bộ phim ấy, cũng không hiểu vì sao Quý Tư Tư lại trực tiếp được chọn luôn. Chị có thể nói cho tôi biết lý do không?”

Nghe thấy những lời này, chị Mạch hơi né tránh ánh mắt cô, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Phía nhà sản xuất đã cân nhắc tổng thể và cảm thấy, so với em thì Quý Tư Tư phù hợp hơn. Vấn đề chọn diễn viên không nằm trong phạm vi quyền hạn của chị, chị cũng không thể can thiệp.”

Văn Đàn nhắm mắt, không muốn cùng chị ta tranh cãi vô ích.

Bộ phim cổ trang đó lên sóng sau khi cô và Mạnh Trần An công khai mối quan hệ hai tháng. 

Khi ấy Quý Tư Tư còn là một diễn viên vô danh. Nhưng nhờ kịch bản tốt và đội ngũ sản xuất chất lượng, chỉ sau một tuần phát sóng, bộ phim trở thành hiện tượng mùa hè, cô ta nhanh chóng thu hút hàng triệu fan chỉ trong một tháng, độ nổi tiếng tăng vọt.

Từ đó về sau, tất cả những bộ phim Quý Tư Tư đóng đều là những tác phẩm có kinh phí đầu tư lớn, thậm chí còn có cả phim nữ chủ.

Mà trước khi bộ phim đó chiếu, ngay cả profile trên Baidu của Quý Tư Tư cũng chưa được xác thực.

Thế nên Văn Đàn mãi vẫn không hiểu nổi: rõ ràng là bộ phim dành cho cô, tại sao đến quyển kịch bản trông như thế nào cô cũng chưa thấy mà đoàn làm phim đã đổi diễn viên?

Chị Mạch dịu giọng: “Văn Đàn, con đường sự nghiệp phải bước từng bước một, ngoài thực lực còn cần vận may. Có người bẩm sinh đã may mắn, ngay từ vai diễn đầu tiên đã nổi tiếng. Nhưng cũng không ít người cả đời chẳng có tiếng tăm gì.”

“Thực ra vị trí như em hiện tại là tốt nhất rồi — không quá bận rộn, có thu nhập ổn định, em còn điều gì không hài lòng nữa?”

Văn Đàn cười nhẹ: “Phải rồi, tôi còn mong cầu được gì nữa đây.”

Chị Mạch đứng dậy nói: “Em cứ về suy nghĩ thêm đi, chị còn phải tham gia một cuộc họp nữa. Chị đi trước nhé.”

“Chị không cần gọi cho Văn Văn nữa đâu. Tôi sẽ không ký hợp đồng gia hạn.”

Chị Mạch nhíu mày: “Văn Đàn, bây giờ không phải là lúc để em dở thói bướng bỉnh đâu.”

Văn Đàn cũng đứng dậy, từng chữ rõ ràng và kiên định: “Cảm ơn chị Mạch đã chiếu cố tôi suốt mấy năm qua.”

Chị Mạch giận dữ bỏ đi, Văn Đàn một mình rời khỏi phòng.

Cô mới đi được vài bước nghe thấy một giọng nói truyền tới từ sau lưng: “Ồ, ai là người xui xẻo bị mấy người âm thầm bày mưu tính kế nữa vậy?”

Văn Đàn quay đầu lại, nét mặt không đổi: “Tổng giám đốc Chu.”

Chu Kế Quang cười khẩy: “Tôi nghe Mạnh Trần An nói cô muốn đóng bộ phim đề tài thảm họa đó à?”

“Tôi không.”

“Không thì tốt, cũng nên tự biết mình có xứng hay không.”

Văn Đàn lịch sự gật đầu chào hỏi anh ta rồi xoay người, định rời đi.

Nhưng không ngờ Chu Kế Quang lại gọi cô lại: “Cô thật sự không muốn đóng à?”

Văn Đàn nhìn anh ta, giọng điệu thản nhiên: “Tôi không biết Mạnh Trần An đã nói gì với anh, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nói là bản thân muốn đóng bộ phim này. Tôi biết mình ở đâu mà.”

Chu Kế Quang dựa người vào tường: “Biết mình là ai thì cũng tốt, nhưng mà…”

Anh ta bỗng đổi giọng: “Tôi là người thích làm chuyện ngược đời. Cô càng không muốn đóng, tôi lại càng muốn cho cô đóng.”

Văn Đàn: “…”

Thần kinh à?

Chu Kế Quang nghiêng đầu: “Vào đi, bên trong đang bàn chuyện đấy. Nếu cô biểu hiện tốt, biết đâu lại có vai thật.”

Văn Đàn vẫn không nhúc nhích: “Cảm ơn sự ưu ái của Chu tổng, ân huệ này tôi không dám nhận.”

Chu Kế Quang nheo mắt nhìn cô, không nói gì.

Thực ra Văn Đàn cũng không dám thẳng thừng đắc tội anh ta. Hoàn Vũ là một trong ba công ty giải trí hàng đầu, nhà họ Chu lại có thế lực mạnh, chỉ cần anh ta không vui, búng tay một cái là có thể bóp chết cô ngay được.

Mấy giây sau, Chu Kế Quang cười gằn: “Cô cũng có chút khí phách đấy.”

“Cảm ơn lời khen của Chu tổng.”

Ngay sau đó, Chu Kế Quang ngẩng đầu nhìn rồi bảo: “Cậu đến muộn rồi đấy.”

Văn Đàn ngơ ngác, vẫn chưa hiểu anh ta đang nói cái gì.

Cùng lúc đó, một giọng nam lạnh nhạt vang lên bên cạnh: “Tắc đường.”

Văn Đàn bất giác thẳng lưng.

Chu Kế Quang cũng không làm khó cô nữa, quay sang bảo Minh Trạc: “Vào đi.”

“Chu tổng,” Văn Đàn lập tức gọi anh ta lại, cố giữ thái độ đoan trang, “Tôi đã suy nghĩ về đề nghị khi nãy. Anh đã ưu ái ngỏ lời mời, nếu tôi còn từ chối thì thật thất lễ. Tôi đồng ý.”

Chu Kế Quang liếc cô đầy kỳ quái: “Đúng là có bệnh.”

Văn Đàn vẫn giữ trên môi một nụ cười chuẩn mực.

Khi bước vào phòng, cô lặng lẽ quay đầu nhìn Minh Trạc, lại trùng hợp bắt gặp ánh mắt trầm lặng của người đàn ông.

Anh cũng đang nhìn cô.

Văn Đàn mấp máy môi dùng khẩu hình chào anh: Thầy Minh.

Giọng Chu Kế Quang vang lên: “Cô ngồi bên đó đi.”

Văn Đàn lập tức thu lại ánh nhìn, vì vậy cô cũng không nhận ra khóe môi người đàn ông khẽ cong lên.

Khách quý trong căn phòng này là nhà sản xuất và nhà đầu tư của bộ phim, tất cả đều là những ông trùm trong ngành.

Thấy có một cô gái xinh đẹp bước vào, họ tưởng Chu Kế Quang đã chọn được nữ chính.

Có người lên tiếng tán dương: “Quả nhiên vẫn là Chu tổng có mắt nhìn người, đây đúng là một đại mỹ nữ. Xem ra bộ phim lần này của chúng ta sẽ thành công vang dội rồi đây.”

Chu Kế Quang ngồi xuống: “Không cần để ý cô ta, cô ta vào đây ăn ké thôi.”

Văn Đàn nhẹ nhàng gật đầu với họ. Cô đã quen với những trường hợp như vậy nên xử lý rất điềm tĩnh: “Chào các vị, tôi là Văn Đàn.”

Có người giật mình nói: “Thì ra đây chính là Văn Đàn, lúc trước dùng bữa với Tưởng tổng, chúng tôi còn nhắc đến cô đấy.”

Ngay sau đó, lại có người nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Chu Kế Quang: “Vị này là…”

Chu Kế Quang giới thiệu: “Đây là chuyên gia địa chất mà tôi đặc biệt mời tới, Minh Trạc.”

Mọi người đều sửng sốt. Ở Giang Thành, họ Minh không phải là họ phổ biến…

Chưa để họ kịp hỏi, Chu Kế Quang đã chuyển chủ đề: “Lúc nãy mọi người đang nói đến đâu rồi? Chúng ta bàn bạc tiếp đi, giờ đã có chuyên gia ở đây rồi, mọi người có vấn đề gì thì cứ hỏi.”

Trong lúc mọi người thảo luận, Văn Đàn lặng lẽ ngồi một chỗ, ngoan ngoãn giữ im lặng.

Họ đi từ chuyện núi lửa phun trào đến sông băng tan chảy, rồi lại nói đến động đất, khả năng sinh sống dưới lòng đất.

Toàn là những điều Văn Đàn nghe không hiểu. Mà cô lại không tiện nghịch điện thoại trước mặt các ông lớn, thế là ánh mắt cô bất giác dừng lại trên người Minh Trạc.

Ở trong căn phòng này nhưng anh vẫn toát ra khí chất khác biệt, giống như một quý công tử từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, từng cử chỉ đều đẹp mắt mê người.

Mặc dù Chu Kế Quang là thiếu gia của Hoàn Vũ, nhưng ngồi bên cạnh vẫn bị anh làm lu mờ.

Ngay lúc Văn Đàn đang chăm chú nhìn anh, điện thoại cô đặt trên bàn rung lên.

Cô vô thức cúi đầu mở khóa màn hình.

Tin nhắn của người đàn ông đến một cách bất ngờ.

Minh Trạc: 【Trên mặt tôi có gì à?】

———

Hết chương 13

Bình luận về bài viết này