Chương 36: Quyết định

Chuyển ngữ: @motquadao
Khương Cẩm Niên chân trần đứng bên cửa sổ, vòng tay ôm lấy mình. Cô giữ một tư thế đầy cảnh giác, ánh mắt nhìn Phó Thừa Lâm tràn ngập sự thăm dò. Chuyện vừa rồi khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập rộn ràng, vừa xấu hổ lại vừa bối rối. Cô đã lường trước ngày mình sẽ hoàn toàn thất thủ.
Nói ra thì thật lạ, việc nối dõi tông đường vốn là một nhiệm vụ thiêng liêng và cao quý, phụ nữ mang thai cũng được nâng niu. Thế nhưng “tình dục” lại luôn bị xem là điều đáng xấu hổ, thường bị gắn với “hạ tiện” và một vài từ ngữ không hay khác
Mười phút trước, Khương Cẩm Niên cho rằng bản thân mình thật hạ tiện.
Còn giờ đây, dưới ánh đèn rọi sáng, cô lại như bạch ngọc không tì vết.
Phó Thừa Lâm bật dậy, lộ ra xương quai xanh, bờ vai và cánh tay trần trụi. Hai ngày nữa anh sẽ bay lại sang Hồng Kông, thời gian ở cạnh Khương Cẩm Niên tính ra chỉ còn chưa tới 48 tiếng, huống hồ cô còn luôn né tránh anh. Anh tiến một bước, cô lùi một bước… Dù thỉnh thoảng cô khá chủ động, nhưng cũng chẳng kiên trì được lâu.
Vì sao lại thế?
Phó Thừa Lâm nghĩ thay cho cô: Trước năm hai mươi hai tuổi, Khương Cẩm Niên toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học, lại còn mặc cảm vì vóc dáng. Những năm tháng dễ rung động với người khác phái, dễ nảy sinh tình cảm nhất thì lại toàn bị tổn thương. Mà chính anh, Phó Thừa Lâm cũng là một ví dụ điển hình đã từng từ chối cô.
Sau đó, Khương Cẩm Niên đi du học thạc sĩ ở một trường đại học Mỹ.
Cuộc sống của du học sinh vừa bận rộn vừa áp lực, cô lại có lòng tự trọng cao, sống tằn tiện, nhưng vẫn muốn đảm bảo điểm số lúc nào cũng cao ngất ngưởng, chắc hẳn chẳng dễ dàng gì.
Thanh xuân của Khương Cẩm Niên bị nén lại thành một sợi chỉ mảnh, hai đầu sợi chỉ chỉ gắn liền với việc học hành, tốt nghiệp, công việc, rồi có một người bạn trai… Nhưng không rõ gu bạn trai của cô thế nào mà lại gặp trúng Kỷ Chu Hành.
Phó Thừa Lâm thật sự muốn biết, Khương Cẩm Niên và Kỷ Chu Hành đã tiến tới bước nào. Anh không thể thờ ơ, nhất là khi Khương Cẩm Niên luôn né tránh anh quá rõ ràng. Nhưng anh vẫn tỏ ra dịu dàng vô hại, gọi cô: “Đừng đứng bên cửa sổ, ngoài trời vẫn đang mưa, lạnh đó. Em qua đây với anh đi, trong này ấm lắm.”
Khương Cẩm Niên bị anh dụ dỗ.
Cô ngoan ngoãn quay lại, chui vào lòng anh.
Phó Thừa Lâm ôm lấy lưng cô, vừa hôn cổ vừa thì thầm những lời dịu dàng, đan dệt thành một chiếc bẫy êm ái, khiến cô thật sự rơi vào không lối thoát. Cô yên lặng từ bỏ mọi ý định bỏ chạy, dáng vẻ cam chịu đầu hàng khiến người ta thỏa mãn.
“Em sợ anh làm gì?” Phó Thừa Lâm thì thầm bên tai cô. “Anh đâu có ăn em đâu.”
Khương Cẩm Niên đáp: “Anh có.”
Phó Thừa Lâm giả vờ liếm nhẹ vành tai cô: “Anh đâu có không nỡ.”
Khương Cẩm Niên quàng tay ôm cổ anh, vành tai ngưa ngứa khiến cơ thể run rẩy. Cô thấy khoan khoái dễ chịu đến mức muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Vì thế, hai tay cô lần xuống dưới gáy anh, nhẹ nhàng lướt xuống dưới, trong đầu hiện lên hình ảnh tấm lưng rắn chắc, rồi cảm giác qua đầu ngón tay mơ hồ vẽ nên hình dáng ấy.
Phó Thừa Lâm hít sâu một hơi bên tai cô.
Âm thanh khẽ khàng ấy, lấp đầy khoảng trống nơi đáy lòng.
Khương Cẩm Niên nghiêng đầu, khẽ hôn vài cái lên má anh, rồi xoay người trốn ra góc giường. Lần này Phó Thừa Lâm không để cô chạy thoát, anh tóm lấy cổ tay cô, đè cô xuống giường mân mê vòng eo thon. Khương Cẩm Niên sợ nhột, không kìm được bật cười, khiến cả căn phòng tràn ngập tiếng vui đùa.
Chiếc giường rộng lớn, rất thích hợp để lăn lộn.
Hai người đùa nghịch hơn nửa tiếng.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh.
Trời đã quang.
Khương Cẩm Niên khoác áo bước xuống giường, kéo rèm ra. Sau cơn mưa, màn đêm trở nên trong trẻo, ánh đèn đường lung linh đổ dài trên mặt đất. Trước bậc thềm trong sân có một vũng nước đọng, bên trong là vài chiếc lá nổi lềnh bềnh như những vì sao nhỏ lấp lánh.
Phó Thừa Lâm tiện tay lấy một chiếc áo thun mặc vào.
Anh đi tới trước chiếc kính thiên văn, Khương Cẩm Niên cũng bước tới bên cạnh. Anh xoa đầu cô, bảo cô cúi xuống. Khương Cẩm Niên bán tín bán nghi, lần thứ hai trong đêm dùng đến kính.
Qua ống kính, cô thấy được những miệng núi hình vòng.
Trập trùng gồ ghề, nhấp nhô lên xuống.
Khương Cẩm Niên kinh ngạc không thôi, không giấu được sự hứng khởi: “Là Mặt Trăng! Hố Mặt Trăng!”
Cô như một đứa trẻ, rõ biết mà vẫn hỏi: “Em nhìn kỹ một chút, có khi nào thấy người ngoài hành tinh không nhỉ…”
“Em thử tìm xem,” Phó Thừa Lâm nói, “tìm được thì chụp lại, mình giữ làm kỷ niệm.”
Khương Cẩm Niên lại nhớ ra thời đại học, anh từng mê mẩn loạt phim Star Wars.
Chẳng trách anh mua một chiếc kính thiên văn.
Cô nhường sang một bước, hỏi anh: “Anh có xem không?”
Anh ngẩng đầu, ngắm vầng trăng tròn trên cao, đáp: “Cơ hội ngắm trăng thì nhiều…” rồi khẽ cười, xem như tự giễu cho qua chuyện: “Còn cơ hội ngắm em thì không có nhiều đâu.”
Khương Cẩm Niên siết nhẹ nắp chắn sáng của kính, lại nghe thấy Phó Thừa Lâm hỏi: “Đêm nay có tính là hoa đẹp trăng tròn không?”
Khương Cẩm Niên tiếp lời: “Hoa đẹp trăng tròn, người đoàn viên.”
Đêm ấy, cô ở lại nhà Phó Thừa Lâm. Nhưng cả hai vẫn ngủ riêng, sáng hôm sau cùng ăn sáng. Sau bữa ăn, Phó Thừa Lâm check email, còn Khương Cẩm Niên ôm laptop bận rộn viết một bài phân tích về công ty niêm yết.
Tin tức quan trọng nổi lên trên màn hình, cô nhảy cẫng lên, rồi bình tĩnh trở lại.
Cô nói với Phó Thừa Lâm: “Mua sắm Tứ Bình được nền tảng thương mại điện tử lớn nhất nhắm trúng, đã đầu tư cổ phần và lên kế hoạch tái cơ cấu, dự kiến sẽ tạm ngừng giao dịch hai ngày…”
Phó Thừa Lâm phản ứng nhanh, lập tức hiểu ra: “Em đề xuất mã cổ phiếu đó à? Dự đoán thị trường cũng chuẩn đấy.”
Khương Cẩm Niên kiêu ngạo gật đầu.
Cô còn nói: “Từ đầu năm đến giờ, cổ phiếu của Mua sắm Tứ Bình cứ đi ngang… lần này chắc chắn sẽ tăng trần sau khi giao dịch lại.”
Bàn luận xong chuyện công ty người khác, cô lại hỏi anh: “Khách sạn nhà anh niêm yết trên sàn chính của HKEX(*), dạo này hình như đã nộp hồ sơ rồi phải không? Vậy chắc cũng sắp xong rồi đó, chỉ cần các cổ đông và tài chính không có vấn đề gì thì tỉ lệ được HKEX phê duyệt là rất cao.”
(*) nghĩa là một công ty đã được chấp thuận giao dịch cổ phiếu của mình trên sàn giao dịch chứng khoán chính của Hồng Kông – tức Mainboard của HKEX (Hong Kong Exchanges and Clearing Limited), Khác với GEM (Growth Enterprise Market) – là sàn phụ dành cho các công ty nhỏ, khởi nghiệp.
Phó Thừa Lâm đóng email lại. Tay anh nắm chuột, ngón trỏ nhấn hai lần vào chuột phải, bỗng nhiên nói: “Anh tiếp quản khách sạn chưa đầy hai năm, nhưng trên danh nghĩa vẫn là ông nội anh đang điều hành. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, anh cũng không kịp xoay sở.”
Kiang Cẩm Niên chợt thấy tim mình thắt lại, không hiểu vì sao.
Xế chiều hôm đó, Phó Thừa Lâm lái xe đưa cô về nhà, hai người tạm biệt nhau ở cửa nhà cô.
Tính tới thời điểm hiện tại, mối quan hệ của họ vẫn rất vi diệu – trông có vẻ là một chuyện tình yêu cuồng nhiệt thuần túy, nhưng lại vừa chất chứa những dè dặt riêng. Cả hai cố kiềm chế, nhẫn nại, nhưng rồi vẫn chẳng kìm được, cuối cùng lại hôn nhau ngay trên hành lang. Kiang Cẩm Niên khẽ đưa tay lên, men theo đường quai hàm của anh mà vuốt nhẹ, chỉ thấy đường nét ấy thật hoàn hảo, cảm giác trong tay cũng rất dễ chịu.
Bạn cùng phòng của Khương Cẩm Niên – Hứa Tinh Thần – nghe thấy động tĩnh, bước ra cửa ngó qua mắt mèo.
Cảnh tượng ngoài đó khiến cô ấy ngỡ như đang xem một bộ phim thần tượng, đúng lúc nam nữ chính đang lưu luyến bịn rịn, quyến luyến chia tay.
Phó Thừa Lâm dặn dò: “Chín giờ tối phải gọi điện cho anh. Tin nhắn anh gửi, em thấy thì phải trả lời ngay. Bỏ sót một tin…” Anh nghĩ ra một hình phạt: “Phạt mười cái hôn.”
Khương Cẩm Niên chỉnh lại cà vạt cho anh, bình luận: “Hình phạt bá đạo quá rồi đấy.”
Sau đó giục anh: “Thôi, không nói nữa, anh đi mau đi. Cẩn thận kẻo trễ giờ bay bây giờ.”
Phó Thừa Lâm liếc nhìn đồng hồ. Anh biết thời gian đã hơi gấp, nhưng vẫn nán lại trò chuyện với cô vài câu rồi mới quay người bước vào thang máy.
Chẳng bao lâu, thang máy xuống tới tầng một, Phó Thừa Lâm đi dọc lối nhỏ ra bãi đỗ xe. Khương Cẩm Niên thì tì cằm bên bậu cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống theo bóng anh… Cô lúc ở bên anh thì không quá bám người, nhưng khi anh thật sự rời đi, cô lại thấy một cảm giác lệ thuộc mãnh liệt trỗi dậy.
Hứa Tinh Thần trêu: “Lần sau Phó Thừa Lâm đến chỗ tớ thị sát, tớ sẽ báo cáo lại tình hình của cậu cho anh ấy — trung thực, chân thành, đầy đủ, không sót một chữ!.”
Khương Cẩm Niên bật cười: “Được thôi.”
Hứa Tinh Thần thuận nước đẩy thuyền: “Chính cậu đồng ý rồi đó nha! Tớ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Dạo gần đây, mỗi lần đi làm, Hứa Tinh Thần đều cảm thấy có gì đó không bình thường.
Có lẽ là vì bạn cùng phòng của cô ấy nay đã trở thành bà chủ khách sạn, nên cô ấy cũng nhìn chuyện đời một cách thản nhiên hơn. Thực tập sinh mới liên tục mắc lỗi, sếp nam trung niên thường xuyên buông lời chòng ghẹo trong văn phòng… Những chuyện vụn vặt này, cô ấy dần dần học được cách đứng ngoài cuộc, xem như chuyện không liên quan đến mình.
Cho đến khi khách sạn của họ đón một vị khách nữ cực kỳ phiền toái.
Người phụ nữ đó tên là Diêu Thiên, ở trong một phòng tiêu chuẩn đơn, đã trả tiền trước cho bảy ngày. Chỉ vì vấn đề hoá đơn mà cô ta to tiếng với lễ tân, còn đòi xông vào phòng tài vụ để kiểm tra sổ sách. Nhân viên nam lỡ chạm vào người cô ta, cô ta liền hét lên là bị quấy rối; nhân viên nữ lỡ đụng vào, cô ta lại hất ngược người ta ra.
Hứa Tinh Thần khóa cửa phòng tài vụ, vừa xoay người thì chạm mặt Diêu Thiên ngay trước cửa.
Hai nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh, khí thế hùng hổ.
Diêu Thiên nhìn họ, lạnh giọng hỏi: “Làm ngành dịch vụ mà các người đối xử với khách thế này à? Đưa bảo vệ ra hù doạ khách? Ỷ lớn hiếp nhỏ, không sợ bị bóc phốt à?”
Giọng cô ta không lớn, nhưng đôi mắt đỏ hoe.
Càng như vậy, càng đáng sợ.
Nếu là loại đàn bà chanh chua mạt sát thì chẳng ai bênh nổi.
Ai cố tình gây sự trước, người đó cuối cùng sẽ là người sai.
Hứa Tinh Thần kéo một đồng nghiệp qua hỏi cho rõ ngọn ngành.
Vị đồng nghiệp kia trả lời, quả thật không phải là do Diêu Thiên vô cớ gây sự. Cô nhân viên bên bộ phận lễ tân kia mới chính thức đi làm từ hôm kia, đã xử lý sai thẻ tín dụng của Diêu Thiên, khiến cô ta bị trừ dư mất hơn bảy trăm tệ.
Chuyện này tất nhiên phải xử lý. Cô bé lễ tân đã hủy giao dịch đó, nhưng Diêu Thiền dùng thẻ VISA quốc tế, nên thời gian hoàn tiền sẽ lâu hơn một chút, lại hơi rườm rà, có thể phải vài hôm sau mới nhận được tiền.
Hứa Tinh Thần không hiểu: “Thế lỗi do lễ tân thì bên mình có xin lỗi không?”
Đồng nghiệp nam gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên phải xin lỗi rồi, còn tặng thêm voucher dùng bữa cho hai ngày nữa mà…”
Hứa Tinh Thần tin rằng thái độ của họ là thành khẩn.
Nhưng Diêu Thiên vẫn chưa nguôi giận.
Không ai biết rốt cuộc cô ta muốn gì.
Hứa Tinh Thần lại hỏi dò: “Cô Diêu này làm nghề gì thế?”
Mọi người đều lắc đầu.
Chỉ có một nữ đồng nghiệp hay để ý tiểu tiết nhỏ giọng đoán: “Hình như là làm đẩy mã khuyến mãi với vé trên Weibo thì phải. Có mấy lần tôi đi ngang thang máy với cầu thang bộ, nghe cô Diêu gọi điện suốt, toàn nhắc đến phiếu với mã, linh tinh cả lên.”
Hết chương 36
một quả đào
Wattpad: @motquadao
WordPress: motquadao.wordpress.com
Facebook: Blog @motquadaoo
