Chương 7: Mất mát
Chuyển ngữ: @motquadao
Văn Đàn lại cầm tập kịch bản bản lên, cô cố gắng tĩnh tâm nhưng không sao tập trung được.
Ánh mắt cô rơi trên chiếc điện thoại bên cạnh, cuối cùng vẫn mở khóa màn hình.
Ba tháng trước, sau khi cãi nhau với antifan suốt ba ngày ba đêm, tất cả tài khoản mạng xã hội của Văn Đàn đều bị công ty tịch thu để quản lý. Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được cô dùng tài khoản phụ để tiếp tục chiến đấu với bọn họ.
Thế nhưng, trước khi mở Weibo, ngón tay Văn Đàn lướt một vòng rồi dừng lại trên WeChat.
Tin nhắn cuối cùng giữa cô và Minh Trạc là hai ngày trước.
Văn Đàn hỏi về ngọn núi tuyết trong ảnh đại diện của anh, đó là đỉnh Namcha Barwa.
Nhưng khi cô muốn hỏi thêm, Minh Trạc lại không trả lời nữa.
Cô do dự vài giây, rồi bắt đầu gõ chữ.
Văn Đàn: 【Mấy nay thời tiết nóng quá.】
Văn Đàn: 【May mà có sự lạnh nhạt của anh.】
Văn Đàn: 【Nên tim em cũng lạnh hơn được chút rồi.】
Văn Đàn vừa gửi xong ba tin nhắn này, chuyên viên trang điểm đã mang phục trang đến: “Tiểu Đàn, em chọn đi, xem mặc bộ nào.”
Mấy năm gần đây, mỗi khi có một bộ phim hiện đại lên sóng, tạo hình và trang phục luôn là chủ đề bị chê bai nhiều nhất. Nhưng phim của Văn Đàn lại ít khi bị chỉ trích về vấn đề này.
Ngoài việc cô cao ráo, xinh đẹp, mặc bao tải cũng vẫn đẹp, thì gu thẩm mỹ của cô rất hợp thời. Trang phục trong phim hầu hết đều là đồ cá nhân của cô.
Dù những năm qua, cô toàn đóng mấy bộ phim ngôn tình lặp đi lặp lại, làm mất không ít fan, nhưng mỗi lần phim lên sóng, nhờ phong cách ăn mặc và nhan sắc của mình, cô vẫn thu hút được một lượng fan mới.
Được này mất kia.
Trong phim này, Văn Đàn vào vai một tiểu thư lạnh lùng, kiêu ngạo, có mối quan hệ “oan gia” với nam chính từ nhỏ. Câu chuyện bắt đầu từ lúc hai người nhìn nhau ngứa mắt đến lúc thành đôi.
Cô chọn một chiếc váy sơ mi trắng, khoác ngoài một chiếc blazer màu cà phê chiết eo.
Hai món đồ vốn dĩ không quá nổi bật, nhưng khi mặc lên người Văn Đàn, lập tức toát lên vẻ kiêu kỳ của một thiên kim tiểu thư vừa đi du học về.
Văn Đàn chọn một đôi khuyên tai ngọc trai đeo vào: “Đi thôi.”
*
Nam chính của bộ phim là Lâm Gia Niên. Năm ngoái, anh chàng nổi tiếng nhờ vai nam phụ si tình trong một bộ phim cổ trang. Trong thời đại nam diễn viên luôn phất nhanh hơn nữ diễn viên, công ty của cậu ta đã trực tiếp yêu cầu phải “bình phiên” (*) với Văn Đàn.
(*) Bình phiên: Vai trò và đãi ngộ của diễn viên phải ngang nhau.
Dù vậy, fan của Lâm Gia Niên vẫn không hài lòng, nói rằng cậu ta là một ngôi sao đang lên, tại sao phải đóng chung với một nữ diễn viên hết hết thời, chỉ biết dựa vào scandal tình ái để giữ nhiệt.
Văn Đàn cảm thấy, sở dĩ cô không bị Lâm Gia Niên đè phiên vị hoàn toàn bởi vì bộ phim này do chính công ty Sang Mỹ nhà mình sản xuất.
Lâm Gia Niên ngoài đời khá thân thiện. Xuống xe thấy Văn Đàn, cậu ta niềm nở chào hỏi: “Xin chào cô Văn Đàn!”
Văn Đàn gật đầu đáp lại: “Lâu rồi không gặp.”
Năm ngoái, cô và cậu ta từng gặp nhau trong một sự kiện.
Sau vài câu xã giao, một người thứ ba bước đến.
Lộ Tuyết – gương mặt mới đang được Sang Mỹ lăng xê trong hai năm gần đây.
Cô ta khoác tay Văn Đàn đầy thân thiết: “Không ngờ em lại được hợp tác với chị Văn Đàn, sắp tới mong chị chỉ bảo em nhiều hơn nha!”
Văn Đàn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Đâu có, cùng học hỏi lẫn nhau thôi.”
Trong nhà ăn.
Vừa ngồi xuống bàn, điện thoại Minh Trạc đã rung lên ba lần liên tiếp.
Anh mở khóa màn hình, Trần Ngôn Chu ngồi đối diện bất giác nín thở: “Không phải lại có vấn đề với dữ liệu thực nghiệm nữa đấy chứ?”
Hai hôm trước, một nghiên cứu viên mới vào đã làm sai dữ liệu điều tra địa chất của dãy núi phía Đông. Minh Trạc và Trần Ngôn Chu mất hai ngày trời rà soát lại toàn bộ số liệu, đến trưa nay mới xử lý xong.
Minh Trạc nhìn tin nhắn oán trách từ Văn Đàn, tiện thể lướt lên xem các tin nhắn phía trước, đồng thời đáp: “Không phải.”
Trần Ngôn Chu thở phào một hơi, rồi lại than vãn: “Em vừa bị bạn gái block luôn rồi, nếu có vấn đề gì nữa, chắc em chịu không nổi mất.”
Minh Trạc ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Block á?”
Trần Ngôn Chu thở dài: “Chứ còn sao nữa, nếu em không trả lời tin nhắn trong vòng 24 tiếng, cô ấy sẽ tự động cho em vào danh sách chặn, dỗ dành mãi mới chịu bỏ block. Nghề này của chúng ta vốn đã khó kiếm người yêu, nếu bị cô ấy đá thật, em biết khóc với ai bây giờ.”
Vừa nói, cậu ấy vừa cầm điện thoại, không ngừng chuyển khoản cho bạn gái: “Nhưng cũng phải thông cảm, phụ nữ vốn nhạy cảm. Cô ấy gửi tin nhắn cho em nhiều như thế mà em không trả lời một câu, nghĩ thôi cũng đã cảm giác được cô ấy cảm thấy mất mát đến nhường nào.”
Minh Trạc nhìn màn hình điện thoại đang tối dần, cảm thấy mất mát ư?
Trần Ngôn Chu cố gắng nghe ngóng tình trạng của bạn gái mình thông qua vài người bạn, cuối cùng mới biết cô ấy đang đi đu idol ở một buổi khai máy bộ phim mới.
Khi Minh Trạc rời khỏi Viện nghiên cứu, Trần Ngôn Chu ôm một bó hoa hồng chạy đến: “Anh ơi anh ơi, cho em đi nhờ một đoạn được không? Xe của em hôm nay bị giới hạn biển số rồi.”
Minh Trạc không có ý kiến gì, chỉ bảo: “Lên xe đi.”
Trường quay đặt tại khu công viên sáng tạo văn hóa ở phía Đông thành phố, đi từ Viện nghiên cứu qua chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Trần Ngôn Chu nhìn dòng người đông nghịt bên đường cùng những vòng hoa chúc mừng khai máy xếp thành hàng dài: “Ghê thật đấy, ai mà không biết có khi còn tưởng là đang khai mạc Olympic.”
Minh Trạc tìm chỗ đỗ xe.
Trần Ngôn Chu vừa định mở cửa, nhưng tay mới vươn nửa chừng lại quay đầu, dò hỏi: “Thầy Minh, anh có thể giúp em thêm một việc nữa không?”
*
Văn Đàn vừa quay xong một cảnh, nhìn ra ngoài thấy fan của mình đang đứng chờ dưới nắng, bèn hỏi: “Trà sữa đặt nãy giờ đã đến chưa?”
Văn Văn nhìn điện thoại: “Còn năm phút nữa ạ.”
Văn Đàn dặn: “Lúc nào tới thì chia cho mọi người luôn nhé.”
Đạo diễn đang điều chỉnh ánh sáng, còn một lát nữa mới quay cảnh tiếp theo.
Văn Đàn ngồi xuống ghế xếp, mở điện thoại.
Hai tiếng trước, Minh Trạc đã trả lời cô.
Anh gửi toàn bộ thông tin về núi tuyết Namcha Barwa, vị trí địa lý, và cả thời điểm thích hợp nhất để đến đó.
Văn Đàn: “…”
Thật là chu đáo quá đi mà.
Cô lướt xuống, thấy Minh Trạc còn nhắn thêm hai tin.
Minh Trạc: 【Hai ngày vừa rồi tôi ở phòng thí nghiệm, không cầm điện thoại.】
Minh Trạc: 【Xin lỗi nhé.】
Khóe môi Văn Đàn khẽ cong lên, vừa định trả lời lại thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên ồn ào.
Cô ngẩng đầu, Văn Văn không có ở đó.
Văn Đàn đứng dậy, tự mình tới xem.
Fan của cô và fan của Lộ Tuyết đang từ cãi nhau chuyển sang xô xát.
Văn Văn lọt thỏm giữa hai bên, cố gắng khuyên can nhưng có vẻ như chẳng có tác dụng gì.
Văn Đàn bước nhanh hơn, gọi thêm hai nhân viên nam trong đoàn đến giúp, đồng thời lớn tiếng: “Mọi người đừng đánh nhau!”
Fan của cô lập tức dừng lại.
Nhưng fan của Lộ Tuyết vẫn hung hăng, tiếp tục xô đẩy.
Hai fan của cô bị đẩy ngã. Văn Đàn nhíu mày, định bước đến kéo họ dậy, nhưng giữa đám đông, có ai đó lại xô mạnh một cái. Văn Đàn đang đi giày cao gót, cổ chân trẹo đi, suýt ngã xuống. Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay vững vàng nắm lấy cánh tay cô.
Cả nửa người cô theo quán tính dựa vào lòng đối phương.
Văn Đàn theo phản xạ định đứng thẳng dậy giữ khoảng cách với người nọ, nhưng khi ngước lên, cô lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
———
Hết chương 7
