[Tai tiếng] Chương 5

Chương 5: Khó theo đuổi

Chuyển ngữ: @motquadao


Một đội thám hiểm vừa trở về từ Bắc Cực ngày hôm nay, Viện nghiên cứu địa chất tổ chức tiệc chào đón họ.

Minh Trạc cũng bị một vị giáo sư cao tuổi kéo đi cùng.

Trong suốt bữa tiệc, họ thảo luận về những gì đã thấy trong chuyến đi: biến đổi khí hậu, sự di cư của gấu Bắc Cực, điều chỉnh dữ liệu, v.v.

Minh Trạc đã thức trắng hai ngày trong phòng thí nghiệm, nghe tiếng chuyện trò lâu làm anh hơi nhức đầu, định ra ngoài hút một điếu thuốc.

Vừa bước ra ban công, anh đã thấy một bóng dáng đang tựa vào lan can, bờ vai khẽ run, dường như đang khóc.

Minh Trạc cất điếu thuốc, định quay người rời đi.

Đi được hai bước, anh chợt nhớ đến thông báo gần đây trong nhóm giáo viên về việc học sinh chịu áp lực cao, tỷ lệ trầm cảm gia tăng, thậm chí có trường hợp nảy sinh ý nghĩ tiêu cực. Nếu giáo viên phát hiện, cần kịp thời động viên và an ủi.

Anh chưa từng trò chuyện trong nhóm chat đó, nhưng dù gì cũng coi như là người trong ngành.

Sau vài giây do dự, anh sải bước tới, nhỏ giọng: “Bạn học Lâm Sơ Dao.”

Bóng dáng kia lập tức cứng đờ, sau đó quay đầu lại đầy kinh ngạc.

Anh đột ngột xuất hiện như trăng treo giữa trời bỗng nhiên sà xuống.

Văn Đàn sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, biểu cảm chuyển từ kinh ngạc sang bối rối, lại có chút khó xử.

Cô quay đầu đi, bướng bỉnh lau nước mắt: “Tôi không phải Lâm Sơ Dao.”

Minh Trạc “ừ” một tiếng: “Vậy cô tên gì?”

Văn Đàn im lặng một lúc rồi đáp: “Tôi là Văn Đàn, ‘Văn’ trong lặng lẽ, ‘Đàn’ trong gỗ đàn hương.”

Anh lịch sự gật đầu: “Cô Văn.”

Văn Đàn quay đầu lại, đôi mắt vẫn còn đỏ: “Có chuyện gì sao?”

Minh Trạc nói: “Ở đây gió lớn, cô Văn đừng đứng lâu.”

Văn Đàn không ngờ anh lại quan tâm mình, dù lần trước gặp mặt, ngay cả số liên lạc cô xin anh cũng không cho.

Cô nhìn anh chằm chằm một lúc rồi hỏi: “Có phải Chu Kế Quang đã nói xấu tôi với anh không?”

Minh Trạc không thay đổi sắc mặt: “Nói gì cơ?”

Văn Đàn đáp: “Tôi từng yêu đương với nghệ sĩ dưới trướng anh ta. Anh ta không hài lòng, còn cực kỳ ghét tôi, lần nào chạm mặt cũng tỏ thái độ khó chịu. Hôm đó anh ta thấy tôi nói chuyện với anh, chắc chắn sẽ thuận miệng nói xấu tôi vài câu.”

Minh Trạc cười nhạt: “Cậu ta nói gì là chuyện của cậu ta. Tôi không đánh giá ai qua lời kể của người khác.”

Văn Đàn chuẩn bị sẵn lý do để giải thích, nhưng giờ lại không cần nữa, ánh mắt cô sáng lên: “Vậy anh đánh giá bằng cách nào?”

Minh Trạc đút tay vào túi quần: “Tôi đọc dữ liệu.”

Văn Đàn: “?”

Dữ liệu gì? Số đo ba vòng à?

Thấy cô thoáng bối rối, Minh Trạc giải thích rõ hơn: “Những người tôi tiếp xúc đều truyền tải thông tin qua dữ liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Như vậy tôi có thể hiểu chính xác điều họ muốn biểu đạt.”

Văn Đàn: “…”

Cứng nhắc quá, khó hiểu quá, khó theo đuổi quá.

Cô dứt khoát nói: “Hay là anh cho tôi dữ liệu liên lạc của anh trước đi, để tôi nghiên cứu cách tiếp cận.”

Cô ngừng một chút rồi bổ sung: “Chính là chuỗi dữ liệu toàn số là số ấy.”

*

Cuối cùng, Văn Đàn vẫn lấy được số điện thoại của Minh Trạc như mong muốn.

Trên đường về, cô nhập dãy số vào thanh tìm kiếm, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Ảnh đại diện WeChat của Minh Trạc là một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, tên WeChat chỉ có một chữ cái đơn giản “Z”.

Rất hợp với khí chất của anh.

Văn Đàn nhấn thêm bạn, rồi đẩy cửa phòng bao ra.

Bên trong đã uống quá ba vòng rượu, bầu không khí rất vui vẻ.

Cô hơi gật đầu với Tưởng tổng và Mạnh Trần An, rồi ngồi vào chỗ của mình.

Mạnh Trần An nói: “Tiểu Đàn, anh vừa bàn với Tưởng tổng, hai tháng nữa Hoàn Vũ sẽ quay một bộ phim, khi đó anh sẽ đưa tư liệu của em cho họ xem.”

Văn Đàn khựng lại một chút: “Cảm ơn thầy Mạnh, nhưng tôi không muốn tham gia.”

Tưởng tổng “Hầy” một tiếng: “Sao lại không muốn? Nếu được chọn là chuyện tốt, không được chọn thì coi như là tích lũy kinh nghiệm. Chẳng phải cô vẫn không hài lòng với định hướng công ty sắp xếp sao? Bây giờ cơ hội đến mà cô lại từ chối thì về này đừng trách công ty không tạo điều kiện cho cô nhé.”

Văn Đàn định nói gì đó, nhưng chị Mạch bên cạnh đã đè tay cô xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

*

Trên xe về nhà, Văn Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc ẩn giấu dưới ánh đèn lấp loáng.

Chị Mạch kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đây thực sự là một cơ hội tốt, bao nhiêu người trong giới tranh giành mà không được. Mạnh Trần An sẵn sàng giúp em kết nối, xem như bù đắp chuyện trước đó rồi.”

Ý của chị ta là, người ta đã cho cô một bậc thang, cô mà không bước xuống thì đúng là không biết điều.

Văn Đàn cụp mi: “Em biết rồi.”

Chỉ là Chu Kế Quang không thích cô, dù Mạnh Trần An có giới thiệu thế nào cũng vô ích.

Cùng lắm chỉ là casting qua loa.

Mạnh Trần An không chỉ có được tiếng thơm mà còn khiến cô không thể tiếp tục trách cứ chuyện cũ.

Đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Nghĩ đến đây, Văn Đàn chợt thấy buồn cười.

Cô đưa tay day day thái dương đau nhức, nhắm mắt lại.

Chị Mạch lại nói: “Tuần sau em phải vào đoàn phim rồi. Hai ngày tới không có lịch trình, em tranh thủ nghỉ ngơi nhé. Trợ lý mới sẽ đến báo danh trước khi khai máy.”

Vì ba tháng trước đó Văn Đàn ngừng hoạt động nên trợ lý cũ đã bị điều đi hỗ trợ nghệ sĩ khác.

Bên trong xe im lặng một lúc, đột nhiên Văn Đàn lên tiếng: “Chị Mạch, em muốn yêu đương.”

Chị Mạch giật mình: “Em nói mớ gì thế, hợp đồng quy định không được yêu đương đấy!”

Văn Đàn kiên định nói: “Nhưng em đã “yêu đương” với Mạnh Trần An rồi đấy.”

“Chuyện đó không giống, hai người là…”

“Vậy nên, hợp đồng thực chất đã vi phạm. Tất cả quyền giải thích đều thuộc về bên A.”

Chị Mạch vỗ ngực, bình tĩnh lại: “Khoan hãng bàn tới chuyện đó, em muốn yêu ai?”

Chị ta thử đoán tên một vài nam diễn viên từng hợp tác với Văn Đàn.

Cô tựa vào ghế: “Chị đừng đoán, không phải họ đâu. Anh ấy không phải người trong giới giải trí.”

Chị Mạch cảnh giác: “Hai người bên nhau từ bao giờ?”

“Còn chưa bắt đầu.”

“Vậy đang ở giai đoạn nào rồi?”

“Vừa mới gửi lời mời kết bạn WeChat.” Vừa nói, Văn Đàn vừa cầm điện thoại lên, “Còn chưa biết anh ấy có đồng ý không.”

Chị Mạch: “…”

Hú hồn.

Chị Mạch nghĩ Văn Đàn chỉ là đang giận lẫy, nữ nghệ sĩ ít ai yêu đương với người ngoài giới giải trí.

Dĩ nhiên, tư bản tiền nhiều thì không tính.

Nhưng chị ta chắc chắn, bên cạnh Văn Đàn tạm thời chưa xuất hiện tầng lớp này.

Hồi Văn Đàn mới vào showbiz, có không ít đại gia muốn lấy lòng cô. Nhưng từ khi chuyện tình cảm của cô và Mạnh Trần An được công khai, những người đó lập tức chuyển sang mục tiêu khác.

Giới giải trí vốn dĩ không bao giờ thiếu những nữ minh tinh xinh đẹp.

*

Minh Trạc đồng ý kết bạn Wechat với Văn Đàn sau khi hút xong một điếu thuốc.

WeChat của anh không có gì riêng tư, nếu không thì đã chẳng để số điện thoại lại trong lớp học tự chọn.

Những sinh viên hay hỏi anh về chuyện địa chất, nếu có thời gian anh vẫn sẽ trả lời.

Ảnh đại diện của Văn Đàn cũng giống như tên, rất “thiền” – là một bông sen trắng nở rộ, bên trên ghi bốn chữ【Tôi nghĩ thông rồi.】

Tên hiển thị là một biểu cảm mặt cười.

Kết hợp với tấm ảnh đại diện kia, thoạt nhìn có chút kỳ cục.

———

Hết chương 5

Bình luận về bài viết này