Chương 4: Quân cờ
Chuyển ngữ: @motquadao
Khoảng thời gian sau đó, Văn Đàn dần quay trở lại công việc.
Thế nhưng công việc của cô vốn không nhiều, cũng không quá bận rộn.
Chỉ là tham gia một vài chương trình truyền hình, xuất hiện tại các sự kiện offline, quảng cáo cho nhãn hàng.
Người hâm mộ đã lâu không gặp cô, nên sự chào đón càng nồng nhiệt hơn bao giờ hết, giúp Văn Đàn lấy lại thể diện.
Nhờ những phản hồi tích cực này mà công ty phá lệ sắp xếp thêm cho cô hai buổi chụp tạp chí.
Trong lúc nghỉ ngơi để dặm lại lớp trang điểm, Văn Đàn nghe thấy vài nhân viên đang trò chuyện.
“Mấy đứa nghe tin gì chưa? Công ty giải trí Hoàn Vũ hình như chuẩn bị hợp tác với Hollywood để quay một bộ phim đề tài thảm họa đấy.”
“Tôi mới nghe ngóng được sáng nay, dự án còn chưa chính thức khởi động mà đã có vô số người tranh giành để có được một vai rồi.”
“Ê, vậy ai là nam chính thế? Mạnh Trần An à?”
“Chưa chắc đâu. Mạnh Trần An đóng phim truyền hình thì ổn, nhưng doanh thu phòng vé mấy bộ phim điện ảnh trước của ảnh khá bình thường. Lần này Hoàn Vũ đầu tư lớn như vậy, chắc chắn sẽ không dám mạo hiểm.”
“Nhưng người ta là ‘lão đại’ của Hoàn Vũ mà. Nếu không phải ảnh thì là ai được nhỉ?”
“Dạo này Hoàn Vũ đang lăng xê Quý Hồi, bộ phim trinh thám vừa ra mắt của cậu ta nhận được phản hồi rất tốt. Tôi đoán khả năng cao sẽ là cậu ta.”
“Nghe nói lần này họ còn mời cả chuyên gia địa chất trong và ngoài nước làm cố vấn, cảnh quay chắc chắn sẽ rất hoành tráng. Cứu tôi, bao giờ thì họ tuyển nhân viên hỗ trợ thế, tôi muốn đăng ký.”
“Thôi đi, với dàn cast tầm cỡ này thì chắc chắn sẽ chọn một đội ngũ có kinh nghiệm trong giới điện ảnh, làm gì đến lượt chúng ta.”
Không biết từ khi nào, ánh mắt của Văn Đàn đã dừng lại ở phía họ, trong lòng dường như có chút suy nghĩ.
Hóa ra chỉ là quan hệ hợp tác.
Nếu thân quen ngoài đời, Văn Đàn nghĩ Minh Trạc chắc chắn sẽ tin tưởng những gì Chu Kế Quang nói, như vậy chẳng khác nào tuyên án tử cho cô.
Nhưng nếu là mối quan hệ hợp tác thì dễ xử lý hơn, cô vẫn còn cơ hội để giải thích.
Chưa kịp hỏi phương thức liên lạc của Minh Trạc từ phía Lâm Sơ Dao thì vụ kiện giữa cô và nhóm fan cứng của Mạnh Trần An đã có kết quả.
Bộ phận pháp chế của Giải trí Hoàn Vũ rất lợi hại, biến vụ kiện này thành một vụ tranh chấp nhỏ về quyền danh dự.
Văn Đàn không chấp nhận kết quả này, quyết định tiếp tục kháng cáo.
Chị Mạch ngăn cô lại: “Em bình tĩnh chút đi, tổ tông ơi! Bây giờ em không còn đơn thuần là kiện mấy fan đó nữa đâu mà là đang đối đầu với Hoàn Vũ đó. Em biết chuyện này có nghĩa là gì không? Nghĩa là Hoàn Vũ chỉ cần một câu thôi cũng có thể phong sát em đấy!”
Văn Đàn cười lạnh: “Phong sát thì phong sát. Cùng lắm thì em không làm nữa.”
Sự ám ảnh và nỗi lo sợ triền miên suốt ba năm qua đã không ngừng hành hạ cô.
Cô không thể cứ để mọi chuyện trôi qua như vậy.
Ít nhất, những kẻ đó cũng phải nhận sự trừng phạt thích đáng.
“Không làm nữa? Chị nói cho em biết, nếu em vì lý do cá nhân mà không thể tiếp tục công việc thì phải bồi thường ba lần phí vi phạm hợp đồng!”
Văn Đàn nhìn chị ta, nét mặt lạnh lùng: “Chị Mạch, lúc chị và Tưởng tổng yêu cầu em ký vào bản hợp đồng đó, hai người cũng nói câu này. Trong mắt các người, chỉ cần không nghe lời thì phải bồi thường gấp ba lần phí vi phạm hợp đồng đúng không?”
Lần gia hạn hợp đồng trước đó là ngay sau khi công ty niêm yết trên sàn chứng khoán. Bề ngoài thì trông có vẻ họ tăng tỷ lệ ăn chia lợi nhuận cho cô, nhưng thực chất phí bồi thường hợp đồng cũng tăng thêm.
Vậy nên đến giờ cô vẫn không thể trả nổi khoản tiền đó.
Sắc mặt chị Mạch trở nên khó coi hơn hẳn, đẩy cô một cái: “Thôi thôi thôi, chị nói không lại em. Tối nay Tưởng tổng đã đặt bàn, bảo chị dẫn em đi cùng. Em có ý kiến gì thì đến đó nói thẳng với ông ấy.”
Văn Đàn không chùn bước, đồng ý đi.
Nhưng cô không ngờ rằng, Mạnh Trần An cũng có mặt ở đó.
Tổng giám đốc Tưởng ho một tiếng: “Ngồi xuống rồi nói.”
Chị Mạch kéo Văn Đàn ngồi xuống.
Mạnh Trần An cười, tự rót cho mình một ly rượu: “Đã lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau. Tôi kính mọi người một ly.”
Chị Mạch và tổng giám đốc Tưởng đều nâng ly.
Nhưng Văn Đàn lại không nhúc nhích.
Chị Mạch vội vàng giải vây: “Tiểu Đàn hôm nay không khỏe, để tôi uống thay em ấy.”
Nụ cười của Mạnh Trần An không đổi: “Tôi hiểu mà.”
Nói xong, anh ta ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Chị Mạch tranh thủ đẩy nhẹ Văn Đàn, ra hiệu cô đừng tỏ thái độ.
Sau đó, Mạnh Trần An lại rót thêm ly thứ hai, lần này nhìn thẳng vào Văn Đàn, giọng điệu mang theo chút áy náy: “Tiểu Đàn, trước đây đã khiến em chịu nhiều uất ức, đây là lỗi của anh. Hôm nay anh muốn chân thành xin lỗi em.”
Văn Đàn hơi mím môi, bàn tay đặt trên đùi siết chặt.
Chị Mạch cười lấy lòng: “Thầy Mạnh nói gì vậy, Tiểu Đàn là người hiểu lý lẽ, ba năm qua may nhờ có anh giúp đỡ, cô ấy mới có nhiều tài nguyên tốt như vậy. Nào, tôi kính anh một ly.”
Mạnh Trần An khách sáo nói: “Tiểu Đàn vốn dĩ đã rất xuất sắc, tôi chẳng giúp được gì cho cô ấy.”
Khóe môi Văn Đàn khẽ nhếch, có chút giễu cợt. Câu này của anh ta là thật.
Bản hợp đồng kia vốn là lợi ích song phương giữa công ty và Mạnh Trần An, còn cô chỉ là một quân cờ ở giữa để người ta mặc sức lợi dụng.
Lẽ ra, cô có thể có nhiều cơ hội hơn.
Hai năm trước, Văn Đàn từng nhận được lời mời thử vai cho một bộ phim cổ trang. Khi đó công việc của cô không quá bận rộn, hơn nữa vai diễn này cũng không khác biệt nhiều so với hình tượng của cô.
Văn Đàn đã mất rất nhiều thời gian để thuyết phục công ty và chị Mạch. Đến khi họ đồng ý, cô thử vai thành công, lịch khai máy đã được ấn định, ảnh tạo hình cũng đã chụp xong, thậm chí cô còn chính thức gia nhập đoàn phim.
Thế nhưng không biết bằng cách nào, fan của Mạnh Trần An lại biết được chuyện này. Họ kéo nhau vào trang Weibo chính thức của bộ phim làm loạn suốt một tuần liền, đồng loạt lên tiếng tẩy chay.
Đoàn phim không chịu nổi áp lực, cũng không muốn vì cô mà đối đầu trực diện với đám fan ấy, thế nên họ khéo léo yêu cầu cô bỏ vai, thậm chí còn xóa hết tất cả cảnh quay của cô lúc đó.
Từ đó về sau, không còn đoàn phim nào dám mời cô nữa.
Sự “giúp đỡ” lớn nhất của Mạnh Trần An đối với cô có lẽ là khi bộ phim của anh ta có vai diễn phù hợp, anh ta sẽ hỏi cô có muốn tham gia hay không.
Văn Đàn vẫn muốn sống thọ thêm vài năm, cũng không muốn bị fan của anh ta ghép ảnh vào di ảnh nữa, thế nên cô đã dứt khoát từ chối.
Bữa cơm sau đó chỉ còn lại những lời xã giao qua lại giữa tổng giám đốc Tưởng và Mạnh Trần An.
Cô cũng gần như đoán được mục đích thực sự của bữa cơm này.
Dù Văn Đàn không đồng ý thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Công ty có thể tiếp tục đóng băng hoạt động của cô, còn mọi tổn thất thì do cô tự gánh chịu.
Sống mũi Văn Đàn cay cay, đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Chị Mạch muốn đi cùng cô nhưng bị Tưởng tổng ngăn lại.
Đợi sau khi cửa phòng ăn đóng lại, Tưởng tổng mới nói với Mạnh Trần An: “Con gái mà, đôi khi hơi bướng bỉnh là chuyện bình thường. Con bé đó ký hợp đồng với công ty từ khi chưa tốt nghiệp, chưa từng nếm trải sự khắc nghiệt của xã hội.”
Mạnh Trần An gật đầu: “Giới giải trí vốn là nơi mài giũa con người. Hai năm nữa là ổn thôi.”
*
Văn Đàn đi thẳng ra ban công cuối hành lang, sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai, cô không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài.
Cô càng khóc càng thương tâm, từ những tiếng nức nở nghẹn ngào dần biến thành tiếng thút thít nhỏ.
Làm người nổi tiếng thì được gì chứ? Trong mắt người khác thì xinh đẹp hào nhoáng, nhưng đến cả việc cơ bản là đòi lại công bằng cho chính mình cũng không làm được.
Cô chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền cho tư bản mà thôi.
Không một ai biết, khoảng thời gian kia, cô vì sợ hãi mà mất ngủ triền miên, tóc rụng thành từng nắm.
Thậm chí cũng chẳng có ai quan tâm hỏi han cô một câu, rằng cô có ổn không?
———
Hết chương 4.
