[Quay về] Chương 11

Chương 11: Ngoài ý muốn

Chuyển ngữ: @motquadao


Mình cảm thấy bản thân đã quên mất rất nhiều chuyện. Mẹ nói không sao hết, không phải chuyện gì quan trọng cả.

Lúc ấy, Hoa Lạc Âm và Phương Đường ở bên cạnh đều cúi thấp mặt, dường như họ cực kì buồn bã, có lẽ là tiếc nuối những ký ức về tình bạn của chúng mình. Để hai người họ không như vậy nữa, về sau mình nhất định sẽ đối xử với họ tốt hơn.

Mình luôn có cảm giác mình có tận bốn người bạn tốt, những không hiểu vì sao lại chỉ có hai người.

Là do mình nhớ nhầm phải không?

Haizzz, mất trí nhớ đúng là khiến người ta phiền não thật đấy, Phương Đường nói chẳng mấy chốc nữa sẽ nhớ lại thôi.

Cứ thuận theo tự nhiên.

Ba ngày nữa là khai giảng, Phương Đường cũng muốn học lại. Cô ấy bảo sẽ học cùng lớp với mình, nhưng mình không sợ đến thế.

Sau khi tỉnh lại khỏi tai nạn xe, trong lòng mình cảm thấy rất trống trải, hoảng loạn vô cớ, có lẽ là di chứng sau va chạm.

Chính là cảm giác quên mất chuyện gì đó.

Kim Chiêu viết tới đây thì ngừng bút, khép nhật ký lại.

Sau khi xuất viện, ngày nào cô cũng ở nhà cùng Kim Húc, tiện thể kèm cặp cho thằng em ngốc nghếch sắp lên lớp Mười. Tháng 8, mẹ cô bỏ mặc chuyện công ty mà dẫn cô và em trai ra nước ngoài chơi gần một tháng.

Ngày đầu tiên về nước, cô tìm một quyển sổ bắt đầu nghiêm chỉnh ghi nhật ký, nhỡ đâu một ngày nào đó cô khôi phục trí nhớ về quá khứ nhưng lại quên mất hiện tại thì sao?

Ký ức rất quan trọng.

“Cô bé đó thế nào rồi?” Bà nội Cố Nguyên bưng một chén trà nóng ngồi trên ghế sô pha nheo mắt nhìn Cố Nguyên đang đứng bên cạnh bậu cửa sổ.

Cố Nguyên nhìn con chim đang bay bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng trả lời: “Nghe Phương Đường nói, Kim Chiêu vừa trở về sau khi ra nước ngoài du lịch một tháng. Mấy ngày nữa cô ấy sẽ tới Nhất Trung học lại.”

“Vừa lúc mấy ngày nữa con có thể về được rồi, vì bà biết mình chẳng trụ được bao lâu nữa, có lẽ chỉ 2 ngày nữa thôi.”

Cố Nguyên nhíu mày một cái, không biết phải an ủi thế nào, “Không đâu bà nội, từ trước tới giờ bà vẫn như một ngọn núi xanh vững vàng và mạnh mẽ, mãi mãi không bao giờ gục ngã.”

“Núi xanh rồi cũng có lúc phủ đầy tuyết trắng.” Bà nội chậm rãi thổi hơi nóng bốc lên từ chén trà.

“Tại sao lại là ung thư cơ chứ?!” Cố Nguyên quay đầu nhìn khuôn mặt gầy sọp vì bị căn bệnh ung thư quái ác hành hạ của bà nội.

“Vậy vì sao hai đứa lại xảy ra tai nạn giao thông?!” Bà nội dùng ánh mắt hiền hòa nhìn anh, “Tất cả đều do số phận an bài.”

Câu hỏi của bà nội khiến Cố Nguyên lại nhớ về buổi chiều đau thấu tim gan đó trong phút chốc, Kim Chiêu nằm giữa vũng máu, khóe miệng cô cũng toàn là máu, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, cánh tay bị trầy xước mảng lớn, rõ ràng cô vô cùng đau đớn nhưng lại đau lòng cho anh.

“Anh đừng khóc, em sợ lắm, em sẽ rất đau lòng…” Đây là câu cuối cùng cô nói trước khi hôn mê.

Nếu như ngày ấy anh không hẹn cô, nếu như anh không quyết định lai cô bằng xe đạp, nếu như không đi trên con đường đó thì bọn họ đã không bị một kẻ say xỉn đâm phải, Kim Chiêu sẽ không gặp chuyện không may, cô cũng sẽ không bỏ lỡ kì thi đại học, cũng chẳng bị những cơn đau nhức đày đọa…

Nhìn cháu trai mình lại chìm đắm trong nỗi ám ảnh tự trách móc bản thân, bà nội ho khan mấy chặp.

Cố Nguyên nghe thấy âm thanh đó thì nhìn về phía bà nội, thấy bà dịu dàng vẫy tay gọi mình lại gần.

“Con để tâm vì con bé mất trí nhớ hay là vì con bé bị đau?”

“Đau ạ, cô ấy đau đớn như thế, chảy nhiều máu như vậy.” Cố Nguyên dùng hai tay che mặt, giọng điệu đầy bi thương, “Tại sao lại là cô ấy?”

“Hiện tại con bé đã lành bệnh rồi, không còn đau nữa, thế nên con không cần chấp nhất nữa.” Bà nội vỗ vỗ lên bờ lưng thon gầy của Cố Nguyên, “Nguyên nhân con bé mất trí nhớ có chọn lọc chắc hẳn con cũng phải biết.”

“Cả người con toàn lá máu đứng trước mắt con bé, trong ánh mắt của con có tất cả những điều mà con bé sợ hãi, có sự thống khổ, yếu đuối và bối rối, còn có cả sự hối hận mà con bé không muốn nhìn thấy nữa. Con bé cũng có chấp niệm và sợ hãi của bản thân nên mới quên mấy con.”

“Mẹ cô ấy đứng trước cửa phòng bệnh bật khóc cầu xin con đừng tìm gặp Kim Chiêu nữa, mẹ cô ấy nói nếu như không bởi vì con, Kim Chiêu sẽ không gặp phải những chuyện này. Bố cô ấy bảo trước khi Kim Chiêu học lại xong, con đừng xuất hiện trước tầm mắt của cô ấy. Con đã đồng ý rồi.”

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nếu là của nhau sẽ quay về bên nhau. Trước hết cứ để cho con bé học lại ổn định đã.”

“Vâng.”

Hết chương 11

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này