[Quay về] Chương 7

Chương 7: Mắt cá chân (7)

Editor: Peachy


Buổi dạ hội chào đón học sinh khóa mới vào tháng 9 cuối cùng cũng tới.

6h30 chiều hôm đó, mấy người Hoa Lạc Âm đã cầm ghế đợi sẵn ở cửa lớp 25. Nhìn thấy Kim Chiêu từ trong lớp bước ra, Phương Đường đón lấy cái ghế trong tay cô cười tươi.

“Tiểu tiên nữ, cậu có thể ngồi ở cuối lớp được không? Như vậy chúng ta mới có thể cùng nhau xem lễ chào tân được.”

“Okie.” Kim Chiêu dịu dàng gật đầu, để ý thấy Hàn Sơn cầm những 2 cái ghế trong tay còn Cố Nguyên thì không thấy đâu.

“Cậu tìm anh Nguyên à, cậu ta có một tiết mục biểu diễn. Bình thường cậu vẫn chăm chú vào việc học nên chắc là không biết.” Hàn Sơn phát hiện ra ánh mắt tìm kiếm của cô, vội vàng giải thích.

“Anh Nguyên tạm thời bị kéo đi cho đủ số lượng ấy mà.” Phương Đường sát lại gần nhỏ giọng bổ sung.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Hoa Lạc Âm dắt tay Kim Chiêu cùng nhau xuống tầng.

“Chúng ta cứ ngồi hết ở cuối thế này có phải không tốt lắm không? Vậy thì không thể cổ vũ nhiệt tình cho anh Nguyên được.” Hàn Sơn đi đằng trước bĩu môi.

“Cổ vũ cái beep, anh Nguyên đánh piano.” Phương Đường giơ chân lên, dùng mũi chân đá vào vào người cậu ấy, tỏ vẻ chán ghét.

“Phì.” Kim Chiêu bật cười sau khi nghe Phương Đường nói xong, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cảnh Cố Nguyên an tĩnh đánh piano, còn mấy người bọn họ ở phía dưới ầm ĩ nhiệt tình cổ vũ.

“Cậu đừng có mà phá hỏng bầu không khí, cẩn thận anh Nguyên lại trực tiếp bật dậy ném ghế xuống dưới.” Hoa Lạc Âm cũng đứng một bên góp vui.

Kim Chiêu vui vẻ cúi đầu.

Lúc đến hội trường, chờ các lớp xếp hàng theo trật tự xong xuôi, Kim Chiêu và mọi người mới ngồi xuống hàng cuối cùng, vừa vặn tụm lại một chỗ.

“Tiểu tiên nữ, cậu có tài lẻ gì không?” Hoa Lạc Âm hỏi.

“Hồi nhỏ tớ có học múa ballet nhưng đã bỏ rồi, bây giờ thì vẽ tranh.” Kim Chiêu ngẫm nghĩ trả lời.

“Không tồi nha.”

“Haizzz, lễ chào tân mà cũng phải phát biểu. Hiệu trưởng trường mình cũng họ Kim kìa.” Hàn Sơn nhàm chán nhìn hiệu trưởng đang dồi dào cảm xúc phát biểu suy nghĩ trên sân khấu.

“Ông ấy là bố tớ đấy.” Kim Chiêu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Gì cơ?” Mấy người không hẹn mà cùng kinh ngạc lên tiếng.

“Là vậy đó.” Mặc dù mình và ông ấy không thân quen lắm, trong lòng Kim Chiêu thầm bổ sung.

Vì bố mẹ đã ly hôn nên từ trước tới nay cô và em trai sống chung với mẹ. Sau khi cô lên cấp 3, để thuận tiện cho việc đi học, hiện tại cô đang sống ở nhà ông bà gần đó.

Ba người kia còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên về thân phận của Kim Chiêu nên không một ai nhận ra sự cô đơn và yếu đuối trong ánh mắt cô. Cô hơi mím môi, cố gắng tỏ ra vui vẻ.

“Tiểu tiên nữ, mùng 1 tháng 10 này cậu có bận không?” Phương Đường đột nhiên nhớ ra đã sắp tới tháng mười.

“Nghe bảo ngày nghỉ lễ Quốc khánh của khối 12 giảm xuống còn một ngày rưỡi…” Hoa Lạc Âm bổ sung.

(01/10 là lễ Quốc khánh của Trung Quốc, thông thường sẽ kéo dài 3 ngày, nhưng tớ thấy bên này họ thường làm bù vào cuối tuần để nghỉ thông 7 ngày liên tiếp.)

“Tớ rảnh.” Kim Chiêu suy nghĩ, chắc là không có chuyện gì quan trọng đâu. Nghỉ lễ năm nay mẹ và em trai sẽ tới nhà bà ngoại ở 5 ngày, mà bản thân cô không thể ở cùng bọn họ.

“Ngày nghỉ chúng ta cùng nhau đi xem phim đi. Phòng VIP cho năm người, tớ mời.” Tài khoản kinh doanh của anh trai Phương Đường nhận được rất nhiều voucher vé xem phim, vừa hay có thể dùng tới.

“Okie.” Kim Chiêu mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Khoảng thời gian sau đó, Kim Chiêu ngoan ngoãn cầm đèn pin nhỏ nhìn vở ghi môn Lịch sử lặng lẽ đọc bài. Con ba cái đầu còn lại lén lút lấy điện thoại ra nghịch, dù sao thì mấy tiết mục này rất nhàm chán.

Mãi cho đến khi MC giới thiệu Cố Nguyên đến từ lớp 26 sẽ độc tấu dương cầm trên sân khấu, cả nhóm 4 người mới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Kim Chiêu tắt đèn pin đi, chăm chú nhìn lên sân khấu.

Vài người từ phía sau hậu trường đẩy đàn lên, sau đó Cố Nguyên bước lên sân khấu cúi chào rồi ngồi xuống.

Hôm nay anh mặc cả bộ đồng phục. Áo vest đồng phục làm nổi bật vẻ trang trọng và khí chất của anh. Mái tóc đen được xịt keo vuốt ngược về sau để lộ ra vầng trán trơn bóng và ngũ quan tuấn tú.

Anh ngồi thẳng tắp trước cây dương cầm, ánh đèn chói lọi bao phủ lấy anh như một vị thần. 

Đôi bàn tay thon dài mảnh khảnh bắt đầu lướt đi trên những phím đàn, thành thạo nhịp nhàng trên những phím trắng đen.

“Nghe quen quá… Là bài gì ấy nhỉ…” Hai mắt Phương Đường sáng lên sau khi nghe được khúc dạo đầu, nhưng lại quên mất đây là bản nhạc nào.

“Nhạc phim “Bí mật không thể nói” của Châu Kiệt Luân.” Fan hâm mộ cao cấp Hàn Sơn đã nhận ra sau vài phút.

Kim Chiêu không nói chuyện, cô nhập tâm lắng nghe.

Đoạn nhạc đầu chậm rãi và nhẹ nhàng, đoạn giữa giống như đang dịu dàng ôn lại kỉ niệm, đoạn cuối lại như đang tìm kiếm bóng hình một người.

Đầu ngón tay Cố Nguyên cuối cùng cũng chạm vào âm cuối cùng, kết thúc phần trình diễn. Anh đứng dậy cúi chào cảm ơn, thân hình tam giác ngược lúc cúi đầu cực kì đẹp trai và tao nhã.

“Anh Nguyên đã ghép ba bản nhạc lại với nhau, những người đã từng xem phim sẽ thấy ba bản nhạc này chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.” Hàn Sơn cảm động đánh giá.

“Xe đạp” là những hình ảnh đẹp đẽ lúc hai người mới gặp nhau, tiếp đó “Secret” là khi nam chính phát hiện ra bí mật, kí ức ùa về có chút bi thương rồi kết thúc bằng “Lộ Tiểu Vũ” nói ra nỗi lòng của nữ chính. Những phím đàn cuối cùng đại diện cho mọi chuyện đối với Lộ Tiểu Vũ lại quay trở về ban đầu.

“Nghe hay quá, cậu cảm thấy thế nào?” Phương Đường hỏi Kim Chiêu.

“… Hả?” Kim Chiêu như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, cô hơi đắm mình vào bầu không khí mà khúc nhạc thêu dệt.

“Cậu đã từng xem bộ phim này chưa?” Phương Đường lại hỏi.

“Hồi lớp 6 tớ có xem qua, nhưng lúc đó vẫn còn ngây thơ quá nên xem không hiểu, sau này cũng không xem lại.” Kim Chiêu chỉ nhớ rõ vài cảnh phim còn tình tiết thì đã quên sạch.

“Anh Nguyên!” Hàn Sơn thấy Cố Nguyên đang vòng xuống, “Có mang ghế cho mày đây này, mau đến đây.”

Cố Nguyên quay lưng về phía ánh đèn, giẫm lên màn đêm bước tới. Kim Chiêu ngẩng đầu, hơi ngây ngốc nhìn anh.

Cố Nguyên không ngồi xuống phía trước Hàn Sơn mà tiện tay cầm cái ghế đặt xuống ngồi cạnh Kim Chiêu.

“Anh Nguyên đỉnh quá.” Ánh mắt Hoa Lạc Âm nhấp nháy, “Không hổ danh là người tôi đã từng crush một tháng.”

Cố Nguyên nhướn mày tự đắc.

“Tại sao chỉ có một tháng?” Hàn Sơn hỏi.

“Vì tôi phát hiện ra tôi thích các chú hơn.” Hoa Lạc Âm ẩn ý nháy mắt mấy cái.

“Cậu giỏi thật đấy.” Kim Chiêu ngồi bên cạnh đột nhiên cất tiếng.

“Chắc chắn…” Hoa Lạc Âm đang định đắc chí thì phát hiện ra Kim Chiêu không nhìn mình.

Cô và Cố Nguyên đang nhìn nhau, rõ ràng chỉ là vô tình chạm mặt nhưng ánh mắt lại không thể rời đi.

Các tiết mục trên sân khấu khiến toàn trường cực kì náo nhiệt, ai nấy đều làm việc riêng.

Ví dụ như hai người này nhìn nhau thật lâu trong bóng tối.

Hai mắt Kim Chiêu hơi nóng lên, cô cúi đầu chạm lên mắt.

Thứ nóng hổi này không phải là nước mắt.

Mà là nỗi niềm thầm kín nhất của cô đang trào dâng.

Rõ ràng đây là mối quan hệ đơn giản nhất vậy mà lúc nhìn nhau lại thấy động lòng.

Nam sinh bên cạnh cười anh tuấn còn Kim Chi nắm chặt quyển vở trên tay. Sau này phải cố gắng không được chạm mắt với anh nữa.

Hết chương 7

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này