[Quay về] Chương 5

Chương 5: Mắt cá chân (5)

Editor: Peachy


Tiết 2 giờ thể dục buổi chiều thứ 4, lớp 25 và lớp 26 học chung. Giờ thể dục ở cao trung không phức tạp lắm, chỉ cần chạy một vòng sân sau đó vận động cho nóng người là có thể tự do hoạt động.

Ngay sau khi lớp học giải tán, Hoa Lạc Âm và Phương Đường bừng bừng khí thế đi tìm Kim Chiêu. Kim Chiêu nhìn hai người bạn nhiệt tình này thì hé miệng khẽ cười.

“Chúng ta tới tiệm trà sữa ngồi đi, bọn anh Nguyên cũng tới, qua đó tám chuyện chút chứ ở đây nắng gắt quá.” Hoa Lạc Âm vừa nói vừa dùng tay che ánh nắng mặt trời.

Khóe miệng đang cong lên của Kim Chiêu sau khi nghe thấy cô ấy nhắc đến người nào đó thì từ từ hạ xuống.

Phương Đường tinh ý phát hiện ra sự thay đổi biểu cảm của cô, “Cậu vẫn còn giận anh Nguyên à?”

Kim Chiêu đã hết giận anh từ lâu, nhưng mỗi khi nhớ đến giọng điệu của anh lúc bảo mình vứt cái áo đi cô lại cảm thấy hơi khó chịu. Cô đáp lại cứng nhắc: “Đâu có.”

“Vậy mau đi thôi, nắng chết tớ rồi.” Hoa Lạc Âm dùng lực kéo hai người các cô lên trước, tiện thể quay đầu nghiêng về phía Cố Nguyên và Hàn Sơn gọi: “Các anh em, tiệm trà sữa thẳng tiến.”

Kim Chiêu đi bên cạnh, hai mắt nhìn thẳng không mảy may để ý tới hai tên nam sinh dù chỉ một chút. Cô cố ý.

Vì không muốn nhìn thấy con người đáng ghét nào đó.

Cố Nguyên và Hàn Sơn đi đằng sau ba cô gái, anh nhìn chiếc váy màu xanh biển bay bay theo gió đằng trước. Cả năm người nhưng chỉ một mình cô mặc đồng phục.

Đến tiệm trà sữa, Hoa Lạc Âm chọn trước rồi hỏi bọn họ muốn uống gì.

Kim Chiêu lịch sự để các bạn chọn trước.

Phương Đường nói như cũ, Hàn Sơn gọi ô long macchiato 30% đường.

Tới Cố Nguyên, “Lục trà sữa trân châu, 30% đường, không đá.”

Nghe anh nói xong, Kim Chiêu hơi ngừng lại, vậy mà sở thích lại giống y như đúc… Cô nhíu mày, dứt khoát gọi: “Hồng trà macchiato nóng, 30% đường.”

Không thèm gọi giống anh.

“Okie, tôi đi gọi đồ.”

Lúc đó đang là thời gian lên lớp, trên con đường quanh trường không có người qua lại. Đợi không bao lâu trà sữa đã được làm xong, hai nam sinh tới lấy, đặt năm cốc trà sữa lên bàn.

Từ trước tới giờ Kim Chiêu vẫn luôn thích uống lục trà sữa trân châu nên trong vô thức đã cầm lấy nó, vừa đưa tay ra Cố Nguyên đã ngước mắt nhìn cô.

Hoa Lạc Âm nhìn cốc trà sữa cô cầm trong tay không có nắp mở nên tới gần xem nhãn dán: “Bảo bối, cốc cậu đang cầm là của anh Nguyên. Cậu quên mất mình gọi gì rồi nhưng tớ thì vẫn nhớ đấy nhé.”

Nói xong, cô ấy đẩy cốc hồng trà macchiato ra trước mặt cô.

“Cảm ơn nhé.” Kim Chiêu cụp mắt buông cốc lục trà sữa trân châu xuống.

Cố Nguyên cầm chặt thân cốc lành lạnh, nhìn cái miệng nhỏ của cô từng chút một hút trà sữa.

“Mấy người trên tieba nhàm chán thật đấy. Có người còn mở topic để mọi người chia sẻ ảnh chụp trộm nam sinh trường mình nữa này.” Hoa Lạc Âm lướt tieba trường.

“Chán mà cậu còn nhìn…” Hàn Sơn nhếch môi.

Hoa Lạc Âm ngẩng đầu cười hì hì, “Dù sao thì nữ sinh đều thích buôn chuyện mà.”

“Nhưng Kim Chiêu khẳng định sẽ không như vậy, đúng không?” Hàn Sơn cười, cue Kim Chiêu vào.

Kim Chiêu cười cười, cũng không hẳn, vì cô cũng là nữ sinh mà.

“Chu Phàm Minh thật sự rất đẹp trai, theo kiểu nho nhã dịu dàng í…” Phương Đường ngó sang nhìn ảnh chụp lén của mọi người.

“Không phải gu của chị.” Hoa Lạc Âm thờ ơ mím môi.

Kim Chiêu ngồi bên cạnh tự nhiên nói: “Cậu ấy là bạn cùng bàn của tớ…”

Cố Nguyên nâng mắt nhìn thấy ý cười thân thiện trong mắt Kim Chiêu.

“Cậu có thích cậu ấy không? Trông hai người xứng đôi đấy…” Hoa Lạc Âm thuận miệng hỏi một câu.

Kim Chiêu gắng hết sức ngăn lại cảm xúc không tán thành đang thôi thúc, miễn cưỡng nói một câu: “Cũng tạm.”

Cũng tạm? Là đồng ý à?

Được lắm, Cố Nguyên không muốn nghe bọn họ trò chuyện về mấy cái vấn đề linh ta linh tinh này nữa, đeo tai nghe lên nghe nhạc.

Hoa Lạc Âm dừng lại ở một comment, hài lòng nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Cố Nguyên, “Cái comment có bức ảnh chụp lén anh Nguyên này xôm lắm nhé. Quả nhiên bad boy vẫn là quyến rũ nhất.”

Kim Chiêu ghé mắt nhìn thoáng qua.

“Cậu nhìn đi, cậu nhìn đi, cái phong thái này gắn trên người nam sinh đúng là có thể khiến người khác điên cuồng.” Phương Đường nhìn màn hình điện thoại chậc lưỡi.

“Chồng ơi!! Em muốn anh !!! Anh là của em!!”

“Anh ấy đang nằm trên giường của tao nhé…”

Hoa Lạc Âm đọc từng comment một, ánh mắt ranh mãnh nhìn chằm chằm Cố Nguyên ngồi đối diện. Người trong cuộc lại chẳng biết chuyện gì mà điềm nhiên nghe nhạc.

Hàn Sơn thấy vậy thì giật tai nghe của anh xuống.

“Sao?” Cố Nguyên khó hiểu nhìn bọn họ, lại cái gì nữa?

“Anh Nguyên… Trên tieba có nhiều người thổ lộ với anh lắm… Còn có một tài khoản…” Hoa Lạc Âm nói, ánh mắt chăm chú dừng lại trên một bình luận.

“Muốn ngủ cùng.”

“Con bé này… Nè anh Nguyên, có người muốn ngủ với anh, anh nghĩ sao?” Hoa Lạc Âm tò mò nhìn anh.

“Ảo tưởng.” Ánh mắt Cố Nguyên khẽ lướt qua đỉnh đầu của Kim Chiêu đang cúi thấp, sau đó nhìn về phía Hoa Lạc Âm, “Không có chuyện đó đâu.”

“Ha ha ha…” Hoa Lạc Âm cười ra tiếng, “Quả thực bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi, rảnh quá không có gì làm đây mà.”

Kim Chiều ngồi bên bình tĩnh cầm trà sữa uống một ngụm.

Đúng là không dễ uống như lục trà sữa trân châu.

Hoa Lạc Âm tiếp tục bát quái: “Anh Nguyên, sắp hết cao trung rồi vẫn không có ý định tìm đối tượng à?”

“Không có hứng thú.” Cố Nguyên vừa cúi đầu vừa đeo tai nghe lên.

Kim Chiêu nghe xong câu nói này, khóe môi lại hạ xuống.

Giờ thể dục đã kết thúc, trên mặt bàn chỉ còn một cốc hồng trà macchiato trơ trọi, bên trong còn lại những hai phần ba.

Trên đường quay về, Phương Đường có chút khó hiểu nhìn Kim Chiêu chằm chằm: “Tại sao tớ lại có cảm giác cậu đang lo lắng nhỉ? Trong lòng bất an chuyện gì à?”

“Không phải đâu, tối hôm qua tớ ngủ không ngon, hôm nay lại phải phơi nắng.” Kim Chiêu mệt mỏi siết chặt tay, chính bản thân cô cùng cảm thấy sắc mặt mình xám xịt.

Cố Nguyên tai thính đi đằng sau nghe được cuộc đối thoại của hai cô gái, trong lòng xuất hiện một sự khó chịu không tên.

Anh cũng không biết là vì điều gì.

Sau khi kết thúc tiết học thứ 3 với môn Lịch sử, Kim Chiêu đang sửa lại phần ghi chép trên lớp thì một bạn học tiến tới gọi cô: “Kim Chiêu, bên ngoài có người tìm cậu.”

“Hả? À ừ.” Kim Chiêu chần chừ nhìn về phía ngoài cửa, đặt bút xuống đứng dậy đi ra ngoài.

Ở cửa không có ai, cô bước về phía bên phải, liên tục nhìn về phía hành lang, sau khi nhìn thấy người đó thì nhịp tim tăng tốc trong nháy mắt, có chút luống cuống.

Cô chậm rãi đi tới.

Chỉ thấy Cố Nguyên đang cầm một cốc trà sữa tựa người bên bệ cửa sổ, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô bước đến. Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô mới khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Kim Chiêu đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi: “Là cậu gọi tôi à?”

Cố Nguyên không nói gì, cầm cốc trà sữa trong tay đưa cho cô.

“Tiết trước vừa mới uống xong.” Kim Chiêu không nhận lấy.

“Vậy vì sao cậu lại không vui?” Đôi mắt đen của Cố Nguyên khóa chặt cô lại, nhìn vẻ mặt bình thản của cô.

Tiểu tiên nữ hiếm khi mới hờn dỗi: “Liên quan gì đến cậu.”

Cố Nguyên đảo mắt một vòng, uy hiếp những ánh mắt tò mò của người khác, giọng điệu vẫn bình bình: “Cầm lấy, về lớp đi.”

Kim Chiêu lạnh mặt nhận lấy, quay người rời đi.

Vừa quay lưng lại, ý cười cuối cùng cũng không thể giấu được.

Cô biết, trong tay mình là một cốc lục trà sữa trân châu nóng.

Hết chương 5

Từ tác giả: Anh trai Cố Nguyên trong lòng buồn bực, trà sữa cũng đã cho em mà vì sao vẫn còn không vui? Không phải em muốn uống lục trà sữa trân châu của tôi à?


Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này