[Quay về] Chương 4

Chương 4: Mắt cá chân (4)

Chuyển ngữ: @motquadao


Nhìn Kim Chiêu đỏ ửng mặt đang nằm dưới thân mình khẽ ngâm nga như một chú mèo, Cố Nguyên phát hiện tay mình đã cách một lớp đồng phục sờ lên ngực cô. 

Mềm mại và no đủ đúng như những gì đã suy nghĩ hôm trước lúc ở bên ngoài lớp học.

“Hôn em được không?” Cô cười nói.

Ngay khi Cố Nguyên chuẩn bị hôn cô, Kim Chiêu đột nhiên biến mất. Anh hoang mang quay đầu kiếm tìm.

Lại thấy Kim Chiêu đứng bên giường, cười thê lương nói với anh một câu.

Anh không nghe thấy, nhưng anh biết cô nói gì.

“Em lạnh quá.”

Cố Nguyên bừng tỉnh, trời còn chưa sáng nhưng anh lại không hề buồn ngủ.

Sáng sớm thức giấc, việc đầu tiên Kim Chiêu làm là gấp gọn gàng chiếc áo sơ mi kẻ caro đã được giặt sạch và phơi khô đặt ở đầu giường. Cô đưa tay vuốt ve vạt áo rồi rời giường rửa mặt.

Trước khi đi cô còn cất áo sơ mi cẩn thận vào trong một chiếc túi vải bố, mang tới trường.

“Kim Chiêu!”

Vừa mới tới cổng trường, Kim Chiêu nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu. Là bạn ngồi cùng bàn Chu Phàm Minh. Cô dừng bước chờ cậu.

“Chào buổi sáng.” Thấy cậu đến gần, Kim Chiêu chào hỏi, cùng cậu sóng vai đi. Nhất Trung thành phố Nam nổi tiếng là có đồng phục đẹp, nam sinh và nữ sinh đứng cạnh nhau chẳng khác gì đang mặc đồ đôi.

“Cậu làm xong bài kiểm tra toán chưa? Chút nữa đối chiếu đáp án nhé.” Chu Phàm Minh nhìn Kim Chiêu cười sáng lạn.

“Tôi không chắc lắm.” Kim Chiêu mềm mại đáp lại.

“Không vấn đề gì… Ơ, dây giày cậu bị tuột kìa.” Chu Phàm Minh cúi đầu nhìn giày của cô nhắc nhở.

“À.” Kim Chiêu đang định đeo túi vải bố lên vai, Chu Phàm Minh đã cầm túi của cô ôm chặt.

“Tôi cầm giúp cho, để cậu thắt dây cho dễ.”

“Ừm, được.” Kim Chiêu ngồi xuống buộc dây giày.

Cố Nguyên hiếm khi đi học đúng giờ bước vào trường, trong lúc lơ đãng nhìn về phía trước thì phát hiện ra một dáng hình quen thuộc.

Nữ sinh ngồi xuống, váy ngắn màu xanh thẫm như nước biển chạm vào mặt đất, lộ ra một chút phần eo trắng nõn so với bọt nước còn sạch sẽ hơn. Bên cạnh cô có một nam sinh đang cũng mặc đồng phìm đang cầm túi đợi cô.

Sau khi buộc lại dây giày, Kim Chiêu đứng dậy nhận lấy túi vải nói cảm ơn rồi tiếp tục đi về lớp học.

Cố Nguyên thở dài, mặt không biến sắc đưa tầm mắt di chuyển tới nơi khác. 

Đã tới cửa phòng học nhưng cô không bước vào. Kim Chiêu đi tới cửa sau lớp 26 nhìn nhìn, Cố Nguyên vẫn chưa đến. Cô chần chừ nhìn về cái bàn gần cửa, quyết định quay về lớp.

Vừa mới xoay người thì phát hiện ra Cố Nguyên xuất hiện ở hành lang, Kim Chiêu ngoan ngoãn đứng bên cửa chờ anh bước tới.

Ánh mắt lãnh đạm của Cố Nguyên nhìn qua cô, sau đó anh ngồi xuống.

“Áo của cậu…” Kim Chiêu thấy anh không để ý tới mình thì lấy áo từ trong túi vải ra, hai tay đưa tới.

“Vứt đi. Tôi không mặc quần áo đã bị người khác mặc qua.” Cố Nguyên lướt nhìn, không nhận lấy.

Kim Chiêu nghe vậy thì cúi đầu không nói chuyện cũng không thu áo về.

“Vứt đi.” Cố Nguyên thấy cô cúi đầu, có vẻ không nghe thấy.

“Trả cậu.” Kim Chiêu cố chấp mở miệng, tiếp tục đứng đó giương mắt nhìn anh chằm chằm.

Có gì mà phải tủi thân, Cố Nguyên nhìn đôi mắt phượng mở to của cô, cảm giác như cô lại muốn khóc.

Anh đầu hàng trước. Cố Nguyên cầm lấy áo, trải rộng, nhanh nhẹn khoác lên người.

Phần vai chiếc áo Gucci caro màu đen đỏ này thêu hoa rực rỡ, sau lưng được thêu họa tiết con rồng. Cố Nguyên mặc lên không hề có chút nữ tính nào mà ngược lại càng làm cho anh thêm phần phong lưu, tươi mới.

Anh ngước mắt lên nhìn người trước mặt, “Được chưa.”

Mắt phượng mày ngài, Kim Chiêu nhìn gương mặt đẹp trai của anh, đè nén nhịp tim đập mạnh, hiếm khi cao giọng nghiêm túc: “Cố Nguyên, tôi ghét cậu.”

Nói xong thì bước đi thật nhanh.

 Cố Nguyên cau có, có chút bực bội.

Hoa Lạc Âm đi phía đối diện tò mò nhìn Kim Chiêu trông có vẻ hơi phẫn nộ, hỏi: “Ai làm cậu tức giận vậy?”

Kim Chiêu nhíu mày, nhẹ đáp: “Cố Nguyên.”

“Đợi lát nữa tớ giúp cậu đánh cậu ta, cậu mau chóng trở về lớp tự học đi.” Hoa Lạc Âm nóng lòng bảo cô về lớp, sau đó hả hê đi xuống cửa sau.

“Anh làm gì để tiểu tiên nữ tức giận vậy?” 

“Tôi bảo cô ấy vứt cái áo này đi.” Cố Nguyên không kiên nhẫn đáp lại. “Tôi không mặc lại đồ của người khác.”

“Thôi anh đừng có mà lươn lẹo. Tuần trước anh vẫn mặc chung một cái áo khoác với Hàn Sơn còn gì. Có mà anh thấy tiểu tiên nữ dễ bắt nạt nên nổi hứng trêu chọc cô ấy thì có.” Hoa Lạc Âm ngồi xuống phía trước Cố Nguyên, cười xấu xa, “Nhất anh đấy, quần áo mà tiểu tiên nữ mặc toàn là tiên khí thôi.”

Cố Nguyên không đáp lại, mùi hương từ chiếc áo tỏa ra vương vấn nơi đầu mũi. Là hương hoa nhài. 

Hết chương 4

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này