Chương 3: Mắt cá chân (3)
Chuyển ngữ: @motquadao
Ánh nắng từ bên ngoài lặng lẽ hắt vào, vừa vặn chiếu lên cần cổ của thiếu nữ đang cúi đầu viết chữ khiến những sợi lông tơ tinh tế ánh lên sắc vàng.
Cố Nguyên buồn chán đến cực độ chăm chú nhìn Kim Chiêu đang đứng trầm định. Cần cổ nhỏ dài của cô vì cúi đầu mà để lộ ra phần xương gáy gợi cảm. Anh ngừng lại bàn tay đang muốn lấy thuốc lá, đầu ngón tay xoa xoa vào lòng bàn tay trống trải.
Tiết học đã qua được phân nửa mà người trước mặt vẫn một mực cúi đầu múa bút thành văn. Cố Nguyên nhìn điện thoại một chút, sau đó chuyển sang cầm trong tay vuốt vuốt.
Nhìn chằm chằm vào bóng hình trước mắt, Cô Nguyên có cảm giác toàn thân cô đang run rẩy. Chắc là do ảo giác, có lẽ anh đứng hơi xa.
Thời điểm đưa mắt nhìn về phía cô lần nữa, anh phát hiện cô còn run rẩy dữ dội hơn, chiếc cổ trắng lóa của cô như phát sáng dưới ánh mặt trời. Anh ngó người nhìn cô, cảm thấy sắc mặt trắng bệch không giống bình thường mà biểu cảm lại rất đau đớn.
Khi Kim Chiêu tới tháng sẽ không thể đứng thẳng người quá lâu, vì như vậy sẽ dẫn tới việc bị đau bụng kinh dữ dội.
Đứng được chừng 20 phút cô đã cảm thấy hai chân run lên, phần eo đau nhức, toàn thân càng lúc càng mệt mỏi. Một lúc sau, cơn đau bụng dữ dội kéo tới tựa như đao trảm, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa là được rồi, hết tiết học này là có thể vào lớp ngồi xuống. Kim Chiêu lặng lẽ di chuyển đôi chân tê cứng, vô tình nhìn thấy thân hình cao lớn phía sau.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy anh cô lại cảm thấy mình yếu đuối hơn, sự tủi thân cứ thế dâng lên trong lòng.
Cố Nguyên cảm nhận được bé con trước mặt đang nhìn mình bằng đôi mắt ngấn nước, anh tiến lên một bước nắm chặt cổ tay cô, kéo Kim Chiêu đến bên, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cổ tay cô lạnh buốt, nhỏ nhắn như một miếng ngọc trắng, cảm giác chỉ cần dùng một chút lực cũng có thể bóp gãy.
Kim Chiêu lắc đầu, không nhìn anh.
“Nói đi.” Cố Nguyên gằn giọng, muốn dọa cho cô sợ.
Kim Chiêu nghe vậy, bả vai run lên.
Cố Nguyên dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, định nạt cô thì phát hiện ra hốc mắt cô phiếm hồng, ầng ậc nước mắt, đảo một vòng lại không thấy nữa.
“Nói đi.” Cố Nguyên không tự chủ mà hạ giọng, ngón tay cái chà lên khuôn mặt lạnh như băng của cô.
“Đau bụng kinh.” Giọng Kim Chiêu run rẩy, cụp mắt không dám đối diện với anh, lông mi cong dài phủ lên đôi mắt.
Càng lúc càng đau đớn, da đầu tê rần, ý thức mơ hồ, cơ thể Kim Chiêu run rẩy không kiểm soát.
Cố Nguyên buông cằm cô ra, cởi áo sơ mi kẻ caro màu đen đỏ khoác bên ngoài ra buộc quanh hông cô, eo nhỏ quá, anh dùng sức một chút đã thắt được ngay.
Sau đó cúi người bế ngang cô lên, “Đưa cậu tới phòng y tế.”
Bắp đùi cũng lạnh ngắt, dù cách một lớp quần áo nhưng Cố Nguyên vẫn cảm nhận được khí lạnh toát ra.
Bây giờ đang là cuối hè, thời tiết vẫn còn nóng bức, vậy mà toàn thân cô lại lạnh buốt.
Tới phòng y tế, Cố Nguyên nhìn cô ngoan ngoãn ngồi trên giường uống thuốc, hiện tại đang bưng một chén trà gừng đường đỏ mà bác sĩ đưa cho uống từng ngụm nhỏ.
Anh nhìn khuôn mặt cô từ từ khôi phục huyết sắc, môi anh đào đầy đặn xinh xắn cũng hồng hào.
Cố Nguyên gác chân ngồi trên ghế đánh giá người trước mặt, nhớ lại cảm giác lúc vừa ôm cô.
Mềm mại không xương, tựa như đang ôm một dòng suối vào lòng. Từng bộ phận của cô kề sát bên người, bàn tay nhỏ nhắn bất an nắm lấy áo thun đen của anh.
“Cảm ơn.” Kim Chiêu uống xong trà, đi tới trước mặt Cố Nguyên nói lời cảm ơn, đưa áo sơ mi trả lại cho anh.
Thấy anh không đáp lại, cô ngẩng đầu phát hiện ra anh đang nhìn bắp chân mình.
Một luồng hơi nóng bao trùm cả lỗ tai, Kim Chiêu vô thức di chuyển chân.
“Đi thôi.” Cố Nguyên nhận lấy quần áo của mình, đứng dậy, cắn đầu lưỡi sang bên răng phải, khoác áo sơ mi lên vai, cà lơ phất phơ đi trước.
Trên đường trở về, các bạn học hết tiết ra ngoài nhìn thấy lão đại trường học và hạng một lớp đi cùng nhau, ai cũng tỏ ra hóng hớt.
“Cậu không cần phải đi chung với tôi, cách xa học sinh cá biệt ra một chút.” Cố Nguyên dùng ngữ điệu thờ ơ nói.
“Không sao.” Kim Chiêu cúi đầu, mềm mỏng đáp sau đó tiếp tục chuyên chú bước đi.
Cố Nguyên nghe xong, không kiềm được cười cười, “Cậu còn lạnh không?”
“Hơi hơi…” Kim Chiêu nhớ tới mùi hương mê hoặc trên áo sơ mi, vừa nói xong đã thấy Cố Nguyên lấy cái áo vắt vẻo trên vai xuống.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm cổ áo đưa cho cô.
Hết chương 3
Chương trước | Mục lục | Chương sau
