[Quay về] Chương 2

Chương 2: Mắt cá chân (2)

Chuyển ngữ: @motquadao


Vào năm cuối cấp, học sinh trường Nhất Trung thành phố Nam sẽ phân lớp lại một lần nữa. Mười lớp cuối cùng trong tổng số 30 lớp sẽ có 5 lớp chọn và 5 lớp dành cho học sinh yếu kém.

Lớp 25 của Kim Chiêu và lớp 26 của Cố Nguyên ở cạnh nhau. Một lớp toàn con nhà người ta và một lớp chỉ có học sinh yếu đều do Triệu Tiên Phong chủ nhiệm.

“Nhìn thấy bạn học nữ kia không? Kim Chiêu, hạng một lớp, trông cứ như tiên ấy.” Hàn Sơn vừa lấy ra một hộp thuốc lá, vừa ra hiệu cho bạn bè nhìn về phía Kim Chiêu đang trên đường tới nhà vệ sinh.

Con ngươi thâm sâu của Cố Nguyên lướt qua, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đẹp thật.” Từ lâu Hoa Lạc Âm đã để ý tới tiểu mỹ nhân này. Ngày nào cũng trông thấy cô thẳng người đi ngang qua lớp họ, cần cổ thiên nga trắng nõn lạnh lùng, địch thị là một tiểu tiên nữ không thể bàn cãi.

“Cậu có cảm thấy trên người cô ấy có một loại khí chất đặc biệt mà rất hiếm người có không?” Phương Đường ngậm kẹo mút đánh ánh mắt nhìn sang Hoa Lạc Âm hỏi.

“Khiến cho người ta thương xót? Không nhuốm bụi hồng trần?” Hoa Lạc Âm nhanh chóng đoán được suy nghĩ của bạn thân.

“Chính xác, hiếm lắm tôi mới thấy có người toát ra cái khí chất không nhuốm bụi hồng trần này.” Phương Đường vui vẻ gật đầu.

“Hai người đúng là không để anh Nguyên của chúng ta vào mắt.” Hàn Sơn nhếch miệng.

“Anh Nguyên… là kiểu không ai bì nổi được chưa…” Phương Đường quắc mắt nhìn Hàn Sơn.

“Mẹ nó, cô ấy rời khỏi nhà vệ sinh rồi.” Hoa Lạc Âm thấy cô đi tới, lập tức kích động nghênh đón, “Bây giờ không vấy thì còn đợi tới lúc nào?”

Sau đó quả quyết chặn đường cô. Kim Chiêu nhìn cô ấy đầy khó hiểu, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn Hoa Lạc Âm.

“Tiểu tiên nữ, kết bạn nhé?” Hoa Lạc Âm cực ngầu mở lời, ngón tay còn vẽ vẽ lên khuôn mặt mềm mại của cô.

“Được.” Kim Chiêu quan sát ngoại hình rực rỡ của Hoa Lạc Âm một chút rồi mỉm cười trả lời.

“Ỏ? Dễ nói chuyện vậy à? Bình thường nhìn cậu rất lạnh lùng.” Hoa Lạc Âm kéo cô đi tới bệ cửa sổ đối diện nhà vệ sinh, mấy người còn lại đều đang ở đó.

“Chỉ là… do ngoại hình thôi…” Giọng Kim Chiêu êm ái.

“Không sao cả, tiểu tiên nữ thì nên như vậy.” Hoa Lạc Âm ra hiệu cho cô nhìn sang bạn thân của mình. “Đây là đồng bọn của tớ. Sau này có ai bắt nạt cậu thì cứ nói với chúng tớ một tiếng, bảo đảm sẽ giúp cậu báo thù.”

“Okie.” Kim Chiêu hơi ngẩng đầu thoáng nhìn qua Cố Nguyên đang trầm mặc bên ngoài cửa sổ.

“Sắp vào tiết rồi, cậu trở về lớp đi.” Phương Đường nhìn điện thoại, thân thiết ôm lấy bả vai mảnh khảnh của Kim Chiêu.

“Ừm, được rồi.” Kim Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, “Hẹn gặp lại.”

“Tại sao trước đây tôi không phát hiện ra trường mình có một ngoan xinh yêu như tiểu tiên nữ vậy chứ? Mãi tới hôm nọ mới hóng hớt được.” Hàn Sơn hít một hơi thuốc.

“Là do hai người các cậu trốn học quá nhiều, phần lớn thời gian đâu có ở trường.” Phương Đường bất đắc dĩ nhìn hai nam sinh cao lớn.

Cố Nguyên ban nãy còn thơ thẩn nhìn ra ngoài lúc này đã quay đầu lại, lướt nhìn qua mắt cá chân trắng ngần không bị tất che mất của bóng người đã đi xa.

Ở trường phổ thông, giờ học tư tưởng chính trị là giờ học nhàm chán nhất. Học lịch sử được nghe kể chuyện xưa, học địa lý còn có tính logic thành ra học tư tưởng chính trị là kém thú vị nhất. Thế nhưng thầy giáo chính trị của lớp 25 lại nổi tiếng là cứng nhắc và nghiêm ngặt, tới lớp mười hai rồi mà tiết nào cũng bị kiểm tra bài tập, vô cùng nghiêm khắc.

Cố Nguyên bị phạt đứng ngoài cửa sau của lớp lười nhác dựa vào bờ tường, nghe rõ tiếng thầy giáo lớp bên cạnh gay gắt nói: “Chưa làm xong bài tập thì tự giác ra cửa đứng cho tôi, đứng cùng cái cậu học tra lớp 26 kia kìa.”

Kim Chiêu ngồi ở giữa dãy ghế thứ ba nghe thấy thầy giáo nói vậy, khẽ nhíu mày, khép lại bìa sách đang cầm trong tay, mím môi, hít sâu một hơi rồi đứng dậy.

“Em quên làm bài ạ.” Kim Chiêu vừa nói vừa bước ra khỏi chỗ.

“Ừm…” Ánh mắt sắc bén của giáo viên chính trị dịu lại, nhưng vì thể diện của bản thân nên không ngăn cô lại, “Lần sau rút kinh nghiệm nhé.”

“Vâng ạ.” Kim Chiêu ngoan ngoan đáp lại, sau đó đi ra ngoài đứng.

Hàn Sơn thấy cô bước ra thì hứng thú nhướng mày.

Kim Chiêu chăm chú nhìn quyển sách, cầm bút viết viết vẽ vẽ.

Một người nhìn rõ từ gần đến xa, không hề bị cận thị như Cố Nguyên rõ ràng nhìn thấy Kim Chiêu đang mở ra một trang sách viết đầy câu trả lời.

Cô đang chuyên chú nghe giáo viên giảng bài, dùng bút đỏ sửa chữa câu trả lời.

Không phải là đã hoàn thành bài tập rồi sao?

Chẳng lẽ là do hôm nay hành lang mát mẻ quá à?

Cố Nguyên đút tay vào túi quần, tựa lưng lên tường nhìn sống lưng người nhỏ bé phía trước, dáng người cũng không phải là lùn, so với Hoa Lạc Âm cao 168cm thì thấp hơn một chút. Khung xương mảnh mai làm nổi bật sự thon thả của cô, nhìn từ góc nghiêng còn thấy bộ ngực no đủ kéo căng áo sơ mi trắng.

Lần phạt đứng hôm nay, Cố Nguyên không còn trốn đi chơi bóng như bình thường nữa.

Hết chương 2

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này